Edit: Tử Đằng
Tuy nói là anh thật sự chán ghét Ca Cương, nhưng Ca Cương hiện tại không thể chết được, anh cũng không thể làm sự việc to thêm.
Sau khi đem Ca Cương một phen ném xuống, Lưu Thiết dứng tại chỗ lạnh lùng nhìn người đàn ông đang liều mạng che lại yết hầu của mình, “Tao nói lại cho mày lần cuối, không được động đến cô ấy. Nếu không tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”
Không chỉ có anh, mà cả Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch cũng sẽ không bỏ qua cho Ca Cương.
Lời nói này của Lưu Thiết giống như đang uy hiếp, Ca Cương chỉ cúi đầu trầm mặc không nói lời nào. Nhưng cặp mắt kia đã bị dọa đến nỗi trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một sự ngoan đạo.
A.
Ca Cương biết bây giờ đã khó tự bảo vệ mình, hắn liền tính chờ một chút xem thế nào?
Ca Cương chỉ gắt gao cắn răng hàm.
Mà cũng đúng ngay lúc này, cửa phòng Diệp Sơ Dương lại lần nữa xuất hiện một đám người.
Đám người này không phải ai khác, chính là Côn Sơn.
Côn Sơn lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, nhớ lại lúc đang nghe đến tiếng thét chói tai của Diệp Sơ Dương cũng từ trên giường đứng dậy. Rốt cuộc chuyện này đúng là chuyện lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nhưng cũng khó mà nói.
Hắn thân tạm thời là cấp trên của Ca Cương và Lưu Thiết, nên chạy lại xem chuyện gì mới là lựa chọn chính xác nhất.
Thời điểm nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt, Côn Sơn dường như có vẻ hơi khiếp sợ, “Đây là đã xảy ra chuyện gì? Ca Cương sao ngươi lại ở chỗ này? Theo ta được biết, thì phòng của ngươi không phải ở đây.”
Bộ dạng của Côn Sơn giờ phút này giống như kiểu tôi là ai đây là đâu.
Hắn không phải tên ngốc, ngược lại hắn nổi bật hơn rất nhiều người, sự thật chứng minh rằng Côn Sơn thực sự thông minh. Vì vậy, hắn sẽ coi như không hiểu tình hình hiện tại.
Không thể nào!
Chỉ đơn giản là muốn đứng ngoài cuộc mà thôi.
Khi Ca Cương nhìn thấy Côn Sơn đã đến, trên mặt nhanh chóng hiện lên một đạo chi sắc vui sướng. Hắn vội vàng từ mép giường bò tới bên người Côn Sơn, ôm lấy chân đối phương liền la lớn, “Đại công tử, tôi thật sự là không phải cố ý, tôi chỉ là uống nhiều quá đầu óc không tỉnh táo mà thôi.”
Hắn dường như cảm thấy vở kịch này không cần diễn hết mình, lại ngẩng đầu nước mắt nước mũi nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, “Tôi thật sự không có ý đó. Tôi xin lỗi cậu.”
Diệp Sơ Dương: “........”
Sám hối đến nỗi nước mắt nước mũi một đống thế này cũng có thể nói là kỹ thuật diễn không tồi.
Vào lúc này, nhìn qua có vẻ giống như thự sự là nghiêm túc, Diệp Sơ Dương không khỏi sờ sờ mũi, rất muốn cảm khái một câu ----
Nếu nói Ca Cương không đóng góp một phần lực cho ngành giải trí, thì thực là không có điểm nào nói nổi sao?
Đương khi Diệp Sơ Dương thất thần, ánh mắt của mọi người tại hiện trường đều chuyển từ người Ca Cương lên Diệp Sơ Dương.
Trong khi Côn Sơn liền như vậy khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên một cái liền cảm nhận được ngay ánh mắt áp bức của Côn Sơn.
Quá rõ ràng, giờ phút này Côn Sơn đang là cảnh cáo Diệp Sơ Dương.
Hắn không hy vọng Diệp Sơ Dương không bỏ qua chuyện này.
Diệp Sơ Dương cúi đầu mắt nhìn xuống, cuối cùng chỉ có thể khàn khàn nói một câu không có việc gì.
Nghe một câu trả lời như vậy, Côn Sơn vừa lòng gật gật đầu. Nhưng ngay sau đó lại làm bộ dạng coi như chính mình cũng không biết chuyện gì, quay đầu nhìn Lưu Thiết, nói, “Lưu Thiết, anh xem chuyện này giải quyết như thế nào?”
Lưu Thiết: “Nếu Tiểu Cửu không phiền, vậy thì chuyện này cho qua đi.”
“Chà. Anh nghĩ như vậy là tốt nhất. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Tôi hy vọng anh cũng có thể hiểu được.” Sau đó, Côn Sơn tiến lên vỗ vỗ bả vai Lưu Thiết, giữa lời nói thậm chí còn có vài phần bất đắc dĩ.
Đối với việc này, trong lòng Lưu thiết tuy rằng cảm thấy vô cùng mỉa mai, nhưng trên mặt lại dường như không có một cử động gì