Edit: Tử Đằng
Phòng ngủ của Mạc Đình Xuyên sát vách với phòng của Diệp Sơ Dương, đang trong lúc ngủ mơ anh liền nghe thấy tiếng thét chói tay, bị đánh thức, không nói không rằng lập tức tốc độ cực nhanh xoay người xuống giường, sau đó đẩy cửa chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám người Lưu Thiết và Tô Dã ở phòng bên cũng cùng nhau chạy tới.
Sau khi ba người liếc nhanh nhau một cái, không có nửa điểm do dự, lập tức liền chạy tới cửa phòng Diệp Sơ Dương, sau đó thấy được một cảnh tượng trước mắt.
Thân phận của Diệp Sơ Dương ở đây không tiện, nên buổi tối lúc ngủ vẫn là mặc đồ cải trang.
Nên lúc này đây, tuy rằng vừa rồi tiếng thét chói tai của Diệp Sơ Dương có vẻ thảm thiết, nhưng giờ phút này Diệp Sơ Dương trong mắt đám người Mạc Đình Xuyên lại có vẻ bình tĩnh.
Đúng! Không sai, chính là bình tĩnh.
Chỉ thấy thiếu niên lười biếng dựa lưng vào vách tường, ôm hai tay.
Lúc chú ý đến thời điểm mấy người cùng chạy đến, cô thậm chí còn nhướng mày đối với hai người.
Mạc Đình Xuyên: “...........”
Lưu Thiết: “...............”
Tô Dã: “................”
Trầm tư hai giây, Mạc Đình Xuyên nhịn không được véo véo ấn đường, “Cậu, vừa rồi tiếng kêu kia làm cho tôi còn tưởng là cậu đã gặp chuyện gì bất trắc.”
Nghe vậy, một bên Lưu Thiết và Tô Dã cũng cùng gật gật đầu.
Không chỉ có mình Mạc Đình Xuyên, mà còn có cả hai người bọn họ nữa.
Nhưng mà nói đi cũng nói lại, hẳn là khi bất cứ ai nghe được tiếng thét thảm thiết vừa rồi, theo bản năng cũng đều sẽ cảm thấy Diệp Sơ Dương đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu Thiết nghĩ nghĩ, còn định muốn nói gì đó, kết quả giây tiếp theo ánh mắt thoáng nhìn, bỗng nhiên liền phát hiện ra một bóng hình.
Ca Cương từ lúc sau khi vồ hụt liền biết chuyện chẳng lành rồi.
Kết quả hắn còn chưa kịp chạy thoát, thì Diệp Sơ Dương đột nhiên bật đèn. Bật đèn rồi thì cũng thôi đi, lại còn thét chói tai nữa.
Hơn nữa đám người Mạc Đình Xuyên thật sự là tốc độ quá nhanh, Ca Cương căn bản là không có thời gian chạy ra ngoài.
Nhưng mà, cũng chẳng cần đám người Mạc Đình Xuyên chạy chậm rì tới, Diệp Sơ Dương cũng sẽ không cho hắn có cơ hội tẩu thoát.
“Ca Cương ta đánh chết mẹ nhà ngươi!” Vừa nhìn thấy Ca Cương trong nháy mắt, Lưu Thiết cả người tức giận đến bạo phát.
Anh nói không biết thế nào mà trong đêm Diệp Sơ Dương lại thét chói tai như vậy. Làm nửa ngày suy nghĩ thì ra lại là tên chó Ca Cương không biết xấu hổ này.
Sau khi Lưu Thiết hô to một tiếng, không chút suy nghĩa, lập tức liền tiến lên, trực tiếp nắm cổ áo Ca Cương, bóp cổ đem đối phương nhấc lên.
Trong mấy người phụ trách cái trấn biên thùy nhỏ này, thì Lưu Thiết là người cường tráng nhất.
Cái đầu trọc này tùy tiện dùng một chút lực, thì cơ bắp trên cánh tay cũng có thể hù chết người.
Nên lúc này dễ như trở bàn tay đem Ca Cương nhấc lên, nhưng cũng là sự tình bên trong đã dự kiến.
Trước khi Ca Cương đi vào phòng Diệp Sơ Dương, hắn cũng dự liệu, nếu việc này mà bị Lưu Thiết phát hiện, đối phương khẳng định là sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, lúc này đại công tử Côn Sơn cũng ở chỗ này, vậy mà Lưu Thiết cũng không cho hắn chút mặt mũi nào!
Ca Cương duỗi tay túm chặt tay Lưu Thiết, giọng khàn khàn nói, “Lưu Thiết, ngươi buông ta ra! Ta không hề chạm vào cô ấy!”
Nghe vậy, Lưu Thiết tức khắc cười lạnh một tiếng, “Con mẹ mày, Ca Cương mày có phải hay không thật sự cảm thấy ta dễ bị khi dễ? Lần trước tao đã cảnh mày là, đừng có chạm vào cô ấy! Mày, nếu thực sự mà chạm vào cô ấy rồi, thì hiện tại mà đã không còn khả năng mà cùng tao nói chuyện như này đâu.”
Nếu không phải bởi vì thân phận, Lưu Thiết thật sự rất muốn trực tiếp đem Ca Cương đập cho một trận đến phải băng bó thì thôi.
Người này, đầu óc không có, càng miễn bàn đến chỉ số thông minh.
Suốt ngày ngoại trừ việc đi tìm phiền toái ở ngoài, thật sự không còn tác dụng nào khác.
Lưu Thiết híp mắt nhìn chằm chằm Ca Cương đã bắt đầu trợn mắt trắng, cuối cùng vẫn là buông lỏng tay.