Edit: Tly
Lời Côn Sơn nói vừa rồi, Diệp Sơ Dương cũng nghe thấy rồi.
Cho nên người đi phía sau Côn Sơn, đại khái chính là Ba Tùng?
Tuy nói Diệp Sơ Dương thật đã nhìn qua ảnh chụp Ba Tùng, nhưng là người trước mắt quả thực đều sắp bọc chính mình thành bánh chưng. Dĩ nhiên mặt không thấy rõ được.
Diệp Sơ Dương thật sự không xác nhận được thân phận người trước mặt này. Chỉ có thể từ trong lời nói của Côn Sơn, nghe được một chút manh mối.
Côn Sơn và Lưu Thiết cùng đám người Ca Cương vào đại sảnh nghị sự sau, các thủ hạ và Diệp Sơ Dương, toàn bộ đều bị ngăn tại bên ngoài. Thấy chính mình thật sự cũng không có sự tình gì làm, Mạc Đình Xuyên cho Diệp Sơ Dương một ánh mắt.
Sau đó, hai người liền xoay người rời khỏi chỗ này.
Đi vào phòng Mạc Đình Xuyên, Mạc Đình Xuyên cũng không do dự, mở miệng liền hỏi ra vấn đề làm mình cảm thấy vô cùng nghi hoặc, “Diệp Tu Bạch xuống tay với Côn Sơn?”
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Sơ Dương run rẩy một chút.
Biểu tình của cô hiển nhiên có vẻ thập phần bất đắc dĩ.
Thực tế, cô cũng muốn biết đáp án của vấn đề này. Rốt cuộc lời Côn Sơn nói vừa rồi thật sự là quá dễ làm người khiến cho nào đó ý tưởng.
Trầm tư trong chốc lát, Diệp Sơ Dương chỉ là nói, “Ngày hôm qua thời điểm tôi cùng hắn liên hệ, hắn cũng không có nói chuyện này cùng tôi. Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện này không thể tin được.”
Nghe được Diệp Sơ Dương nói, Mạc Đình Xuyên trầm tư thật lâu.
Diệp Sơ Dương nói đích xác không có gì sai, cùng hắn nghĩ đến giống nhau.
Hiện tại trước tiên Côn Sơn đã đến, khẳng định mọi thứ hết thảy đều bị theo dõi. Đừng nói là gọi điện thoại cho Diệp Tu Bạch chứng thực một chút, chính là gửi tin nhắn cũng cần chú ý.
Nguy hiểm như vậy, không thể hành động tùy tiện được.
Về điểm này, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Đình Xuyên đều rõ ràng. Cho nên hai người mới ở chỗ này vắt hết óc tự hỏi sự tình có thể tin hay không thể tin, mà không phải trực tiếp gọi điện thoại chứng thực.
“Chú út rõ ràng biết anh ở chỗ này chấp hành nhiệm vụ, sao có thể sẽ lựa chọn xuống tay với đám người Khảm Khang được? Còn nữa, theo tôi được biết, sinh ý của Diệp gia hẳn là sẽ không mở rộng đến ma túy đâu.”
Diệp Tu Bạch từng nói, Diệp gia có hai con đường làm ăn.
Một cái là bên ngoài sáng, một cái là trong tối.
Cho dù là trong tối, cũng chỉ là giao dịch cùng quân đội. Nếu là thật sự cùng những người Khảm Khang nhấc lên quan hệ, phỏng chừng hiện tại Mạc Đình Xuyên cùng Diệp Tu Bạch cũng không phải là quan hệ tốt, mà hẳn là quan hệ tử địch.
Đối với lời Diệp Sơ Dương nói, Mạc Đình Xuyên không có nửa điểm do dự gật đầu.
“Cho nên dù nghĩ như thế nào, cái gọi là Diệp gia đều hẳn là giả mới đúng. Côn Sơn lời này thật đúng là ý vị thâm trường.” Mạc Đình Xuyên kéo kéo khóe miệng, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng âm trầm.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương lập loè một chút, nhưng lại không nói gì nữa.
Hiện tại nếu muốn càng thêm hiểu biết tường tận về chuyện này, còn phải chờ Lưu Thiết trở về.
Trừ bỏ Côn Sơn nói đến sự tình Diệp gia ra, còn có một việc khiến cho Diệp Sơ Dương hứng thú, “Đúng rồi Mạc thiếu tướng, vừa rồi người đi theo phía sau Côn Sơn kia, anh thấy rõ hắn trông như thế nào không?”
Giọng nói vang lên, biểu tình trên mặt Mạc Đình Xuyên tức khắc nhiễm vài phần kỳ quái, “Không thấy rõ, nhưng vừa rồi Côn Sơn không phải nói người đó là Ba Tùng sao?”
Một câu nói xong lúc sau, biểu tình trên mặt Mạc Đình Xuyên chợt biến đổi, hắn đột nhiên nhăn lại mi, ngước mắt nhìn về phía Diệp Sơ Dương, “Cậu muốn nói người kia không phải Ba Tùng? Côn Sơn là đang hù dọa chúng ta?”