Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 980




Editor: Nho Mỹ.

Nghe được lời nói của gã đàn ông, khóe miệng Diệp Sơ Dương cong cong.

Cô ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang hàng với tầm mắt gã đàn ông kia, vang lên ngay sau đó là tiếng cười như không cười của cô, nói: "Là tôi. Haizz... Thật đúng là ngoài ý muốn của ông, ông nói có phải không?"

Đúng là Diệp Sơ Dương từng gặp gã đàn ông trước mắt này một lần.

Đó là lần cô từ nước L trở về thủ đô, đụng phải một người ở sân bay.

Lúc đó Diệp Sơ Dương cũng chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua người nọ, cuối cùng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt mơ hồ của đối phương. Sau đó, cô cũng không để ý, dù sao ở sân bay đám người hỗn loạn, xuất hiện việc không cẩn thận đụng trúng người ta quả thực không thể bình thường hơn.

Nhưng ngày hôm nay ở đây khi thấy người đàn ông vừa quen mà vừa lạ trước mặt này, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên thấy sự việc hình như có chỗ nào đó không phù hợp.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán từ đầu của cô mà thôi.

Lại để chứng nghiệm phỏng đoán này là thử ánh mắt của gã đàn ông như có như không.

Nếu bọn họ đã từng gặp qua, hơn nữa đối phương cũng không biết như lời cô nói, vậy thì thứ ánh mắt này căn bản không có cần thiết.

Còn Diệp Sơ Dương thuận lợi mà mở ra thiên nhãn.

Thấy rõ lúc trước xảy ra chuyện em trai ngực bự diễn ra việc giống mình.

Lúc này, bây giờ cô mới có mấy hành động.

Diệp Sơ Dương ngồi thẳng lên, lui về sau vài bước, đúng lúc đằng sau cô là một cây đại thụ. Lúc này, cô không chút nghĩ ngợi lại gần đó. Thiếu niên ôm hai tay dựa vào cây, mặt mày hơi cong, lộ ra chút ý cười: "Như vậy đi, nhân lúc bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chúng ta tán gẫu vui vẻ một chút."

Nghe được những lời này của Diệp Sơ Dương, gã đàn ông kia không chút suy nghĩ, lập tức ngậm miệng.

Dáng vẻ này, rõ ràng là không muốn nói chuyện với Diệp Sơ Dương.

Thấy thế, vẻ tươi cười trên mặt Diệp Sơ Dương càng thâm thúy thêm vài phần, cô cười má lúm đồng tiền hiện ra nhợt nhạt: "Căng thẳng như vậy làm cái gì? Tôi cũng chỉ là muốn nói chuyện phiếm với ông thôi. Nói ví dụ như, tại sao ngày đó ông lại xuất hiện ở sân bay thủ đô? Còn không biết sao lại xui xẻo mà đụng phải tôi?"

Đây mà là nói chuyện phiếm hả?

Sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên kì quái.

Hắn sâu sắc cảm thấy Diệp Cửu thiếu gia trước mắt này hình như đối với năng lực lí giải từ ngữ không tốt lắm.

Với suy nghĩ riêng này, hắn chỉ nói: "Chẳng qua tôi tới đó du lịch, đụng trúng cậu cũng chỉ là ngoài ý muốn."

Du lịch?

Tin ông thì đúng là có quỷ.

Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng, vẫy tay với viên thịt, sau đó lại đi đến trước mặt gã đàn ông ngồi xổm xuống, theo động rác này của cô, viên thịt lẻn lên trên đầu gã đàn ôn.

Hình như lúc viên thịt rơi từ trên hắn xuống, Diệp Sơ Dương nhìn thấy rõ ràng thân thể gã đàn ông này không tự giác run rẩy một chút.

Dáng vẻ này rõ là sợ hãi viên thịt muốn chết.

Thậm chí là sợ đến mức có ám ảnh.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Diệp Sơ Dương sâu hơn mấy phần: "Nói chuyện dễ một chút, đại khái tôi có thể có một chút ý tốt giữ lại cho ông một cái mạng, nhưng nếu ông không muốn nói cái gì cả, chúng ta đành phải nói hẹn gặp lại ở đây rồi, ông thấy như thế nào?"

"Mày không thể giết tao! Nếu như người khác phát hiện, sẽ mang phiền phức tới Lưu Thiết." Gã đàn ông ngạnh cổ nói.

Không thể không thừa nhận, lời này của ông ta đúng là có chút đạo lí.

Dù sao đám người Diệp Sơ Dương cùng người này đi ra. Nếu đối phương thật có vấn đề gì, đốm lửa này chắc chắn sẽ đốt lên người Lưu Thiết.

Nhưng mà nếu Diệp Sơ Dương dám quang minh chính đại làm tới, tất nhiên như vậy cũng đã đủ chuẩn bị.

Lúc này, cô chỉ là hơi mỉm cười với gã đàn ông: "Yên tâm, nếu ông đã giúp tôi suy xét mấy vấn đề này, tôi sẽ giải quyết nó."