Vì đã nhận thẻ đen của Diệp Tu Bạch nên Diệp Sơ Dương nấu thêm ít thịt theo ý nguyện của anh.
Cô lấy ra toàn bộ chỗ thịt trong tủ lạnh mà Diệp Tu Bạch nói, nấu hết một lượt.
Hơn bốn mươi phút sau, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương ngồi ở bàn ăn lặng lẽ ăn cơm.
Mãi cho tới khi Diệp Tu Bạch bỏ bát đũa xuống mới lãnh đạm dặn dò một câu: “Cậu tránh xa Diệp Mộ Thành ra một chút.”
“Vâng?” Diệp Sơ Dương bỗng nhiên nghe thấy câu nói này hơi ngây ra rồi lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Nếu Diệp Tu Bạch đã nói vậy thì cô cứ làm theo là được.
Tính ra thì cả nhà họ Diệp cô cũng chẳng quen với mấy người, chi bằng cứ nương cậy đại thần Diệp Tu Bạch.
Sau khi ăn tối xong, Diệp Tu Bạch tiên phong đi trước, Diệp Sơ Dương dọn dẹp bàn ăn xong mới thong thả đi lên tầng ba.
Thế nhưng tại góc rẽ ở tầng hai cô liền dừng bước.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, một chàng trai trẻ tuổi bước về phía cô, anh ta chậm rãi đi tới trước mặt cô rồi dừng lại, chặn đứng đường đi của cô.
“Tiểu Cửu?”
Anh nhướng mày, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.
Nhìn đôi mắt sâu dài cùng bờ môi mỏng đỏ hồng khẽ cong lên của đối phương, và cả chuỗi hạt trên tay anh ta nữa, trong đầu Diệp Sơ Dương bật ngay ra ba chữ~~
Diệp Mộ Thành.
Cách đây nửa tiếng đồng hồ Diệp Tu Bạch còn vừa cảnh cáo cô, bảo cô tránh xa Diệp Mộ Thành ra. Chẳng ngờ nửa tiếng sau hai người họ đã gặp mặt rồi.
Nghiệt duyên sao?
Thiếu niên chớp chớp mắt, cô dùng giọng nói bình thản gọi lên một tiếng: “Anh tư”.
Diệp Mộ Thành là thành phẩm của cha cô, ông Diệp Hành Nhiên với một nhân viên phục vụ khách sạn, Diệp Sơ Dương gọi anh ta một tiếng “anh” đã là nể mặt anh ta lắm rồi.
“Ừm. Đói bụng rồi à? Nhà bếp có gì ăn không? Có cần anh tư đi nấu gì cho em ăn không?” Diệp Mộ Thành rất ôn hòa, ánh mắt anh ta long lanh nhìn Diệp Sơ Dương tràn đầy sự yêu thương.
Tựa như cô thật sự là em trai ngoan của Diệp Mộ Thành vậy.
Ánh mắt thiếu niên hơi loé lên rồi lập tức nở nụ cười trên mặt: “Cám ơn anh tư, có điều em vừa ăn xong rồi.”
“Thế à, xem ra anh không có cơ hội thể hiện tài nghệ bếp núc rồi.” Diệp Mộ Thành vô cùng tiếc nuối cảm thán một tiếng, rồi anh ta đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu thiếu niên trước mặt, lời nói ôn hoà, giọng nói thanh nhuận: “Vậy em mau đi nghỉ đi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đồng ý, sau khi cô nói tiếng “tạm biệt” với đối phương thì liền bước lên tầng ba.
Có điều, khi dựa vào lan can ở tầng ba, cô nhớ lại dáng vẻ đó của Diệp Mộ Thành, không kiềm được nhếch miệng phát ra một tiếng cười mỉa mai.
Nghe đồn thì Tứ thiếu nhà họ Diệp là người thanh tịnh nhất nhà họ Diệp, là vị thiếu gia không tranh đoạt với ai.
Trên thực tế thì Diệp Mộ Thành trông có vẻ đúng là người như vậy.
Bình thường ăn chay, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì cả ngày chỉ trồng hoa trồng cỏ, sống ngày tháng vô cùng nhàn nhã.
Thế nhưng nếu Diệp Mộ Thành đúng là người như vậy thì tại sao Diệp Sơ Dương lại nhìn thấy màu sắc u ám nặng nề như vậy ở giữa hốc mắt của anh ta?
Rất rõ ràng, cái gọi là coi nhẹ danh lợi ấy chẳng qua chỉ là vỏ bọc mà thôi, thâm tâm anh ta rốt cuộc thế nào còn chưa nói được.
Chả trách mà Diệp Tu Bạch bảo cô tránh xa anh ta ra.
Âu cũng có lý.
Cô khẽ cười giễu một tiếng rồi vươn vai quay về phòng nghỉ ngơi.
Nhà họ Diệp này ai nấy cũng đều là yêu ma quỷ quái. Ngày mai nhất định còn một trận chiến nữa phải đánh, tốt nhất là nghỉ cho khoẻ rồi tính.
Tối ngày hôm đó, Diệp Sơ Dương ngủ rất ngon giấc nhưng đèn trong căn phòng nào đó lại sáng tới tận bình minh.