Editor: Nho Mỹ.
"Lúc trước khi mang cậu tới lại quên cái người Hạng Lật Sơn này."
Mạc Đình Xuyên đi bên cạnh Diệp Sơ Dương, trong lời nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, hắn đem một cánh tay khoác lên vai Diệp Sơ Dương, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: "Nhưng mà cậu không cần lo, dù sao tôi với Cảnh Minh sẽ bảo vệ cậu."
Dứt lời, Mạc Đình Xuyên lại đưa tay đẩy đẩy Cảnh Minh đang yên tĩnh bên cạnh.
Bất đắc dĩ bị cue, Cảnh Minh liếc con mắt nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lên tiếng: "Tên Hạng Lật Sơn này không gây được sóng gió gì đâu."
Hai vị lão đại đều cùng nhau an ủi mình, Diệp Sơ Dương tự nhiên đáp lại.
Cô cười nheo đôi mắt, nhưng mà lời nói ra lại không chút khách khí: "Tôi biết mà. Huống chi nếu thật sự tôi với người ta gây chuyện, cũng sẽ không thua
Diệp Sơ Dương tới là để giúp, không phải là tới là để bị khinh bỉ.
Cô cũng cho là tới bây giờ cũng sẽ không làm mình chịu thiệt.
Cho nên đối với cô mà nói, nếu đến lúc đó thật sự Hạng Lật Sơn làm ra chuyện xấu gì, vậy cô chắc chắn cũng sẽ không khách khí.
Sau khi Mạc Đình Xuyên nghe đến lời nói sau của cô, hình như cũng nhớ tới thiếu niên trước mắt này tồn tại kiểu gì. Hắn co quắp khóe miệng một cái, cười ấn mi tâm: "Nói cũng đúng. Nhiều người chống đối cậu như vậy kết cục cũng không có tốt đẹp gì."
Nói xong, Mạc Đình Xuyên dừng một chút lại nói tiếp: "Tôi cảm thấy vẫn là phổ cập khoa học cho cậu một chút về tên Hạng Lật Sơn này, đến lúc đó cậu muốn ra tay như thế nào, cũng nhìn mà xử lí tốt "
Diệp Sơ Dương: "... Nghe lời này của anh giống như là muốn chứng kiến tôi gây chuyện với Hạng Lật Sơn."
Mạc Đình Xuyên: "..." Đừng nói, thật sự là hắn rất muốn nhìn một lần, nhưng mà lời này tuyện đối không thể nói."
Cuối cùng Mạc Đình Xuyên chỉ liếc mắt, sau đó nói: "Tên Hạng Lật Sơn này không cùng phe với chúng ta. Cậu cũng biết quân bộ bây giờ thật ra rất loạn. Cho nên, đến lúc đó Hạng Lật Sơn thật sự làm chuyện gì làm cậu tức giận, cậu cũng không nên lưu tình."
Nghe nói như thế, mày Diệp Sơ Dương hoie cau lại, sau đó như là nghĩ tới điều gì, cười hỏi lại ngược lại một câu: "Thật hay giả? Đừng đến lúc đó tôi với xảy ra chuyện gì, anh cũng liên lụy tới."
Lời này của Diệp Sơ Dương nói rất có đạo lí.
Dù sao bản thân Diệp Sơ Dương là do Mạc Đình Xuyên mang tới. Nếu đến lúc đó Hạng Lật Sơn cáo trạng bẩm báo bên trên, Mạc Đình Xuyên chắc chắn là chịu liên lụy.
Kết quả này hình như cũng không tốt lắm đâu.
Diệp Sơ Dương khó có được lương tâm thay bạn tốt của Diệp Tu Bạch cân nhắc một chút. Nhưng mà, đến cùng cô vẫn là xem thường người Mạc Đình Xuyên này.
Chỉ thấy sau khi người đàn ông nghe được lời này của Diệp Sơ Dương, đôi mắt hẹp dài, con ngươi thâm thúy để lộ ra thần sắc cực kì nghiêm túc.
Hắn đạm thanh nói: "Tôi là quân nhân, tôi phải chịu trách nhiệm về chiến hhữu của tôi cùng nhân dân quốc gia, không có chút liên quan gì tới Hạng Lật Sơn."
Rồi đột nhiên nghe một câu như thế, Diệp Sơ Dương lập tức sửng sốt một chút.
Đại khái cô cũng hiểu ý tứ của Mạc Đình Xuyên.
Mạc Đình Xuyên nói lời này là, hắn tin tưởng Diệp Sơ Dương. Đến lúc Diệp Sơ Dương thật sự gây chuyện với Hạng Lật Sơn, hắn cũng tin điểm xuất phát của Diệp Sơ Dương là tốt, cho nên bất luận kết quả là gì hắn đều thay cô thừa nhận.
Sau khi Diệp Sơ Dương sững sờ một chút, lập tức bật cười.
"Tôi nói này Mạc thiếu gia, anh đội cái đỉnh mũ cao này thật đúng là làm cho người ta có chút kích động." Diệp Sơ Dương khoát tay:"Như anh muốn, tôi cũng sẽ không nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà đi tìm công việc. Tôi có thể cam đoan với anh, điểm xuất phát của tôi tất cả đều tốt."