Edit: Tử Đằng
Diệp Tu Bạch sau khi nghe tên nhóc nhà mình nói vậy, liền rơi vào trầm mặc bên trong.
Tình cảm đối với anh trong lòng Diệp Sơ Dương chính là một cái hình tượng như vậy sao?
Lúc này nếu mà Túc Nhất còn đứng đây, mà nhìn thấy vẻ mặt này của Tam Gia nhà mình, chắc chắn là muốn cười ra tiếng luôn.
Tam Gia nhà anh đúng là ủy khuất mà, thật sự ủy khuất.
Nhưng mà Diệp Sơ Dương thật nói không có sai.
Chỉ thấy anh đưa tay véo véo ấn đường, sau đó liền nói thật, “Tôi tới đây chỉ là để muốn nhìn thấy cậu một chút, nhưng cũng thuận tiện nói với cậu, buổi tối đi ăn cơm với tôi mà thôi.”
Nói cho cùng, Diệp Tu Bạch cũng không nói sai.
Ngay từ đầu anh đã định tới nơi này để xem Diệp Sơ Dương. Nhưng nếu đã tới, thì thuận tiện mời cậu ta đi ăn tối. Nghĩ như vậy, đúng là cũng không có vấn đề gì cả.
Chỉ là sau khi Diệp Sơ Dương nghe anh nói, vẫn là cười nhạo một tiếng rất nhỏ, sau đó nhướng mày về phía đối phương.
Cô một bên nhón mũi chân, chọc chọc cằm Diệp Tu Bạch theo thói quen, sau đó một bên cười hừ hừ nói, “Chú xem, cháu nói không sai mà, cháu quá hiểu chú rồi.”
“Chà. Tôi thấy cậu thự sự biết là tôi thấy kiêu ngạo.” Anh khẽ cười một tiếng, trả lời.
Diệp Sơ Dương: “..................” Những lời này nghe thế nào đi nữa cũng cảm thấy quái quái, giống như nơi nào có vấn đề gì đó.
Nhưng giờ khắc này, Diệp Sơ Dương cũng không chú ý đến vấn đề này rốt cuộc đã xuất hiện ở chỗ nào rồi.
Cô nhìn thoáng qua bốn phía, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là đưa chú út nhà mình tới phòng nghỉ của mình,
Đây là phòng nghỉ của Diệp Sơ Dương.
Ngày thường, ngoại trừ cô, thì cũng chỉ có mấy nhân viên trang điểm hoặc là Đoàn Kiệt khi có việc mới lại đây một chút.
Lúc này ngoài cô, thì không có ai nữa.
Mà Diệp Tu Bạch hiển nhiên là nghĩ tới điểm này, duỗi tay liền đem nhóc con nhà mình ôm vào lòng ngực.
Anh đưa tay ra, lòng bàn tay chạm chạm vào khóe mắt Diệp Sơ Dương, sau đó theo bản năng nhíu nhíu mày, có vài phần ý vị ghét bỏ, “Trang điểm quá đậm rồi.”
“Chú đã gặp qua người hát tuồng nào mà không trang điểm đậm chưa. Chưa kể đến, trang điểm đẹp như thế này, còn chưa nói đến chuyện chú đúng là một người đàn ông sắt thép”
Nếu bàn về điểm ức hiếp người nhà này, đại khái trên thế giới không ai có thể so sánh với Diệp Sơ Dương.
Ỷ vào việc chú út nhà mình là người yêu mình, hơn nữa còn coi mình như bảo bối, liền không khách khí làm mặt giận dỗi.
Đương nhiên, Diệp Sơ Dương có thể có khí thế kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng không làm mất đi sự nuông chiều và sủng ái của Diệp Tu Bạch.
Đối với một loạt lời nói của Diệp Sơ Dương, anh chỉ là thần sắc nhàn nhạt nhướng mày, sau đó ôm lấy tên nhóc nhà mình ngồi trên ghế sofa.
“Hôm nay đại khái là khi nào cậu sẽ bắt đầu diễn để quay phim?
“Còn cảnh cuối cùng, nếu không có việc gì ở phim trường. Vậy thì, bữa tiệc hôm nay sẽ đi cùng ai?
Đối với vấn đề này, Diệp Sơ Dương vẫn hơi tò mò. Nếu không phải người rất quan trọng, Diệp Tu Bạch cũng sẽ không kêu riêng cô lên.
Nhớ lại lúc trước, những lần Diệp Tu Bạch kêu cô đi tiệc vô cùng ít ỏi, thậm chí có thể nói là không có.
“Không phải là chú định nói Lục Cảnh Hành đã tới nước Z. Thực sự có thể an bài một chút đối phương sẽ đi phát sóng ăn phân trực tiếp giống như sự việc đã nói trước kia đấy chứ?”
Diệp Tu Bạch: “...................” Anh xem như phát hiện ra, tên nhóc nhà mình đối với chuyện Lục Cảnh Hành phát sóng trực tiếp ăn phân, thật là nhớ mãi không quên.
Giờ phút này, Diệp Tu Bạch cũng bắt đầu cảm thấy may mắn.
May mắn là lúc trước mình không cam đoan giống như Lục Cảnh Hành, nếu không bây giờ người liên tục bị thúc giục livestream ăn phân chính là anh rồi.