Editor: Jin Mi
Về chuyện Diệp Sơ Dương có bạn trai, Bách Minh Nguyệt chắc chắn biết.
Dù sao thì ồn ào trên mạng lớn như vậy, cô muốn làm lơ cũng không được.
Nhưng mà…
Thật kỳ lạ một điểm là, Bách Minh Nguyệt đặc biệt đi thăm dò bạn trai của Diệp Sơ Dương là ai, từ đầu đến cuối đều không có tin tức.
Vì vậy, cuối cùng Bách Minh Nguyệt cũng chỉ có thể đơn giản cho rằng vì phóng viên muốn thu hút người xem trên mạng nên mới đưa tin giả.
Giới giải trí vốn dĩ thật thật giả giả.
Nhưng hiện tại nghe Diệp Sơ Dương nói lời này, đầu tiên Bách Minh Nguyệt sững sốt một chút, sau đó bỗng nhiên trong lòng bỗng dâng lên một loại ý nghĩ kỳ quái.
Cô híp mắt nhìn Diệp Sơ Dương, cảm giác giọng nói của mình có phần gượng gạo: “Lời này của cậu là có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là muốn nói cho cô biết, tôi thực sự có bạn trai mà thôi. Về phần bạn trai tôi là ai…” Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng: “Vừa đúng lúc trong miệng cô nhắc đến Diệp gia thì chính là Diệp Tu Bạch thế thôi.”
Sau khi nói xong lời này, Diệp Sơ Dương cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này lang phí thời gian.
Cô từ trên ghế đứng lên, bình tĩnh đi đến trước mặt Bách Minh Nguyệt. Xẹt qua ánh mắt của người đàn bà kia tràn ngập vẻ khiếp sợ trên mặt, Diệp Sơ Dương thấy rõ trong ánh mắt của Bách Minh Nguyệt lộ ra một chút khó tin cùng với kinh ngạc.
Đối với Bách Minh Nguyệt bất ngờ khiếp sợ, Diệp Sơ Dương một chút cũng không kinh ngạc.
Đổi thành người nào khác có lẽ cũng sẽ không tin người như Diệp Tu Bạch cũng có người yêu, hơn nữa đối tượng này không phải ai khác, vừa vặn chính là Diệp Sơ Dương?
“Sao có thể! Cậu và cậu ta sao có thể có loại quan hệ này!”
Bách Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Sơ Dương, biểu cảm trên mặt thay đổi cực nhanh, tựa như là diễn hí khúc, rõ ràng là bị Diệp Sơ Dương đả kích một phen.
Vậy mà thiếu niên gây ra tất cả mọi chuyện chỉ có vẻ mặt lười biếng dựa vào một bên: “Tôi và anh ấy như thế nào không có khả năng? Hay cô muốn nói anh ấy muốn lợi dụng tôi sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lúc sau nghe lời nói của Diệp Sơ Dương, lập tức Bách Minh Nguyệt hỏi lại một câu.
Chẳng qua, tuy nói lời như vậy. Nhưng trong lòng Bách Minh Nguyệt so với ai đều rất rõ ràng, Diệp Tu Bạch căn bản là không cần thiết.
Dựa vào thủ đoạn của Diệp Tu Bạch để đạt được Diệp gia, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Hắn việc gì phải ở trên người Diệp Sơ Dương lãng phí thời gian và tinh thần? Việc này hoàn toàn không cần thiết.
Hơn nữa…
Người như Diệp Tu Bạch, nói tính tình cao ngạo cũng cao ngạo, không hề coi thường khi đi cùng với Diệp Sơ Dương.
Cho nên.
Từ đầu đến cuối, Bách Minh Nguyệt cô giống như một trò cười.
“Ha ha ha ha, tôi thật thiếu sót khi muốn lợi dụng cậu đoạt quyền thừa kế Diệp gia. Vậy mà từ trước đến nay không nghĩ tới cậu và Diệp Tu Bạch đứng chung trên cùng một con đường, hơn nữa còn là loại quan hệ này.”
Ai cũng cho rằng tứ bề khốn đốn, kết quả đều tự mình cho là đúng mà thôi.
Bách Minh Nguyệt muốn lợi dụng Diệp Sơ Dương đối phó với Diệp Tu Bạch, cũng từng thử lòng chân thành của Diệp Sơ Dương, nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng vẫn rơi xuống cái bẫy của cô.
“Diệp Sơ Dương, cậu quả nhiên là con gái của Diệp Hành Nhiên, thật là tàn nhẫn!” khóe mắt Bách Minh Nguyệt tựa như muốn nứt ra: “Tôi chúc phúc cậu và Diệp Tu Bạch vĩnh viễn giống như người dưng nước lã. Ngày nào đó nếu cậu ta thay lòng đổi dạ rồi đem thân phận nữ nhi của cậu vạch trần, cậu cho là cậu sẽ sống yên ổn ở Diệp gia sao?”
“Phải không? Ai nói cho cô biết, anh ấy biết tôi là con gái?” Diệp Sơ Dương cười nhạo một tiếng: “Cảm ơn cô đã để cho tôi là con trai nhiều năm như vậy, tôi còn mượn cơ hội này tìm được một tình yêu đích thực vượt qua cả giới tính. Thật là vô cùng cảm ơn cô.”