Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 94




Nhưng mà, nói lời thật lòng thì.

Có lẽ cả nhà họ Diệp này, người duy nhất quan tâm đến cô chỉ có Diệp lão mà thôi.

Diệp Sơ Dương xoa cằm, trong lòng suy nghĩ đợi sau khi mình đến đại tiệc giao dịch phỉ thuý gì đó của chính phủ nước M, phải lựa chọn quà đẹp tặng cho Diệp lão.

Ngày hôm sau, hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cùng nhau trở về căn biệt thự của nhà họ Diệp.

Vị trí của biệt thự nhà họ Diệp nằm ở khu biệt thự đường nam Đế Đô, cực kì sang trọng.

Đại khái là người nhà họ Diệp đã nhận được tin tức cô và Diệp Tu Bạch cùng nhau trở về, nên khi hai người đến nơi, đa phần những người có vai vế của nhà họ Diệp đều đi ra nghênh đón.

Đặc biệt là Bách Minh Nguyệt, cũng chính là mẹ của Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương vừa bước xuống xe, bèn bị bà ta kéo đi.

"Sơ Dương, những ngày qua con sống có tốt không? Sao không về thăm mẹ. "

Diệp Sơ Dương ngước mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Bách Minh Nguyệt là một phụ nữ có ngoại hình cực kì xinh đẹp, đôi mắt đan phượng hơi xếch lên, vô cùng quyến rũ. Da mặt trắng ngần, tông trang điểm vô cùng tinh tế, hoàn toàn không nhận ra đây là một người phụ nữ đang ở độ tuổi bốn mươi.

Nhớ đến những lời mà Bách Minh Nguyệt từng nói với cô, Diệp Sơ Dương bỗng nhếch khóe miệng, có vẻ không quan tâm nói, "Chẳng phải mẹ ra lệnh cho con lấy lòng chú út sao? Khoảng thời gian này con đang cố gắng lấy lòng chú út đó."

Bỗng nghe được lời nói này của Diệp Sơ Dương, Bách Minh Nguyệt liền sững sờ.

Khi bà kéo Diệp Sơ Dương tới bên cạnh mình vốn dĩ muốn thể hiện chút tình cảm mẹ con sâu nặng, cho nên không có giấu giếm gì cả, bây giờ giữa chốn đông người, lời nói khi nãy của Diệp Sơ Dương lại chẳng hạ thấp giọng xuống nói…

Bách Minh Nguyệt ngước đầu lên nhìn, quả nhiên, ánh mắt của những người có mặt nơi đây đều mang theo vẻ tường tận và chế giễu.

Sắc mặt của bà ta bỗng vừa xanh mét vừa tái nhợt.

"Mẹ?" Diệp Sơ Dương nghiêng đầu, vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, "Mẹ bị sao vậy?"

Nụ cười trên mặt của Bách Minh Nguyệt đơ cứng thêm vài phần.

Nếu thiếu niên đang đứng trước mặt không phải là con mình, thì bà dường như nghi ngờ đối phương đang cố tình.

Bà ta tiếp tục nhếch môi, nhẹ giọng bảo, "Nói bậy gì đó, Tu Bạch là chú út của con, thường ngày con hay gần gũi với chú út cũng là chuyện bình thường, sao có thể nói là lấy lòng cơ chứ."

"Ồ, vậy sao?" Diệp Sơ Dương gật gật đầu, "Mẹ yên tâm, con sẽ tiếp tục gần gũi với chú út."

Dứt lời, thiếu niên nở nụ cười với người đàn ông đứng bên cạnh.

Diệp Tu Bạch thấy đôi mắt cong cong của thiếu niên, liền nheo mắt lại, lãnh đạm nói, " Đi theo tôi gặp ông cậu."

"Vâng." Diệp Sơ Dương gật đầu, rút tay của mình ra khỏi tay của Bách Minh Nguyệt, mỉm cười nhẹ, "Vậy mẹ ơi, con đi trước đây."

Nói xong, cô không chờ đối phương lên tiếng, bèn cắp đít rời khỏi.

Bộ dạng kia, thật dứt khoái và sảng khoái biết bao.

Bách Minh Nguyệt ngơ ngác, luôn có cảm giác dường như con trai mình có chỗ nào đó thay đổi.

Phía bên kia, Diệp Sơ Dương đi bên cạnh người đàn ông. Diệp Tu Bạch có đôi chân dài, nên bước sải ra cũng lớn, Diệp Sơ Dương phải bước những hai bước mới đuổi kịp. Cô cũng chả thèm để ý, đôi tay để trong túi áo khoác, cong mắt cười nói, "Chú út, biểu hiện của cháu thế nào?"

Ánh mắt của Diệp Tu Bạch nhìn thẳng về phía trước, trong đầu bỗng hiện ra dáng vẻ thờ ơ không kém phần ma lanh của đối phương khi nói chuyện với Bách Minh Nguyệt. Anh nheo mắt, bỗng mỉm cười, giọng nói trầm thấp như vị rượu thơm nồng, "Cậu đang lấy lòng tôi sao?"

Diệp Sơ Dương: "..." Ý hình như không có vấn đề gì, nhưng sao nghe có chút lạ tai.