Editor: Jin Mi
Bách Minh Nguyệt hung hăn hít một hơi, cô nhìn sâu vào khuôn mặt không chút biểu tình của cảnh sát trước mắt, lần đầu tiên trong lòng căm hận Diệp Mạc Thành như thế.
Cảnh sát Trương nghe tiếng hít thở hồng hộc bởi vì tức giận bên tai, trên mặt vẫn không biểu tình như cũ.
Đối với hắn mà nói, tìm được thuốc phiện đó chính là chứng cứ.
Về phần đây rốt cuộc có phải là hãm hại hay không, sau khi điều tra sẽ biết.
Mà bản thân hắn cũng không thực sự nhằm vào Bách Minh Nguyệt, thân là cảnh sát phòng chống ma túy, bản thân hắn đối với ma túy thật sự rất chán ghét, thời điểm này đối mặt với Bách Minh Nguyệt, chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt.
Điểm này rất bình thường.
Cuối cùng, Bách Minh Nguyệt vẫn bị mời đến cục cảnh sát uống trà.
Chuyện tổng tài nhà mình ở văn phòng bị dẫn đi, hiển nhiên cũng khiến cho công ty sóng to gió lớn. Toàn bộ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Sắc mặt trợ lý của Bách Minh Nguyệt vô cùng khó coi, nhưng vẫn không quên nói với những người này: “Không nên đồn.”
Tuy là nói như vậy, mọi người cũng đều đáp ứng vô cùng dễ dàng nhanh chóng, nhưng sau một đêm, toàn bộ mọi người trên thế giới đều biết Bách Minh Nguyệt vào cục cảnh sát.
Hơn nữa còn vì thuốc phiện mà vào cục cảnh sát.
Ở trên mạng bỗng nhiên ùn ùn xuất hiện những tin tức về việc Bách Minh Nguyệt vì thuốc phiện mà vào cục cảnh sát, tâm tư mỗi người đều không giống nhau.
Phản ứng đầu tiên của Diệp lão gia khi biết chuyện này là cầm điện thoại gọi cho Diệp Tu Bạch.
Trong lòng của Diệp lão gia, người dám đem sự việc trở nên ồn ào như vậy dường như chỉ có thể là Diệp Tu Bạch. Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn làm cho Diệp lão gia thất vọng.
Đối với vấn đề của Diệp lão gia, Diệp Tu Bạch chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Lão gia, hiện tại con ở L quốc.”
Diệp Tu Bạch trực tiếp dùng một câu bác bỏ.
Lúc này thái độ của Diệp lão gia không khỏi có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe Diệp Tu Bạch nói: “Chuyện này, lão gia người không cần nhúng tay, chỉ cần chờ xem kết quả.”
Sau lời nói này, Diệp Tu Bạch cũng không nói thêm lời nào nữa, chẳng qua những thứ đề cập trong lời nói của Diệp lão gia sẽ giải thích sau, rồi cúp máy.
Đối với hành động này, Diệp lão gia chỉ nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.
Quản gia bên cạnh thấy bộ dạng này của ông, hỏi một tiếng: “Lão gia. Ngài có khỏe không?”
Nghe vậy, Diệp lão gia chống gậy từ ghế đứng lên, gương mặt già nua mang theo vài phần mệt mỏi, ông đi chậm rãi đến mép giường, đôi mắt dừng tại một cây hoa to ở ngoài cửa sổ, nhịn không được thấp giọng cảm khái.
“Ta không có chuyện gì, chỉ là tại những người trẻ tuổi bây giờ.”
“Lão gia, thứ lỗi cho tôi lắm lời. Nhiều năm về trước có một số việc nên có kết cục. Người nào làm ra loại chuyện này, thiếu gia hận cô ấy nhiều năm như vậy, cũng nhịn nhiều năm như vậy. Thật sự là khó xử cho thiếu gia.”
Nghe quản gia nói những lời này, Diệp lão gia thở dài một hơi.
Nhưng mà, lời quản gia nói cũng rất đúng.
Chuyện kia đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng kết thúc. Bất luận ai ở sau lưng giở trò thủ đoạn, miễn là kết quả thỏa đáng, đó là một kết thúc tốt đẹp.
Nghĩ đến sự việc này, Diệp lão gia không muốn để chuyện này làm rối thêm nữa, lúc sau phân phó cho quản gia một câu, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi quản gia nghe Diệp lão gia phân phó, nhất thời trên mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ.
Rõ ràng Diệp Cửu thiếu thay đổi đều được lão gia để trong mắt, bây giờ Diệp Cửu thiếu đâu còn là đứa trẻ nữa đâu.