Editor: Nho Mỹ.
Giờ phút này Diệp Sơ Dương thể hiện ra một chút khiếp sợ cùng ủy khuất, nhưng thân là một diễn viên, Diệp Sơ Dương đã được giải thích rằng cái gì gọi là diễn lố, vừa vặn.
"Mẹ, mẹ cũng đã coi mấy cái trên mạng về những tin tức lộn xộn kia của con. Hơn nữa nếu chú út biết chuyện này về sau sẽ không còn ý định quan tâm con nữa, mẹ thấy nếu con cố ý gài mẹ, con được cái gì chứ?"
Nghe Diệp Sơ Dương nói mấy lời này, đúng thật là không có vấn đề gì.
Bách Minh Nguyệt nhíu mày, nghĩ rằng mình thật đa nghi.
Diệp Sơ Dương là con gái của bà, không thể có cái đạo lý chống lại bà. Dù sao muốn lấy lại quyền thừa kế chính thức ở Diệp gia còn phải nhờ đến bà. Bởi thế nó hẳn không thể làm ra chuyện như vậy.
Nếu vậy thì là ai chứ?
Bách Minh Nguyệt cũng không tin đây chỉ đơn giản là một sự kiện Ô long mà thôi.
Chuyên lớn đến như thế, tin tức đều không áp được xuống, chắc chắn là sau lưng đã có người giở trò.
Như vậy vấn đề chính bây giờ là...
Người đó là ai?
Nghe ý Diệp Sơ Dương, không phải nó làm, cũng có thể không phải là Diệp Tu Bạch tự tay làm. Diệp Tu Bạch này vừa ra tay chính là sẽ đẩy người đó vào chỗ chết, đây đúng thật không phải tác phong của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có một người phù hợp tất cả điều kiện.
Diệp Mặc Thành.
Nghĩ đến cái tên này, mặt Bách Minh Nguyệt lại càng đen.
Đại khái là cũng đã nghĩ ra rốt cuộc ai ở sau lưng làm chuyện xấu, lúc này cũng không có ở chỗ Diệp Sơ Dương chờ lâu, rất nhanh liền trở về.
Sau khi Bách Minh Nguyệt đi rồi, Diệp Sơ Dương tựa trên quầy bar, cười nhạo một tiếng.
Đầu óc này, đại khái vẫn như vậy.
Diệp Sơ Dương thò đầu lưỡi liếm môi, không nói gì.
*
Nước L.
Lục Cảnh Hành nhìn tin tức trên di động, lập tức nhíu chặt đôi mày, sau đó hắn nhéo lông mày nhìn Diệp Tu Bạch ở một bên, kết quả lại thấy đối phương đang cúi đầu nhìn đồ vật gì đó.
Tức khắc, Lục Cảnh Hành cũng không có nghĩ nhiều, lập tức nâng chân đá vào cảng chân đối phương.
"Ôi chao, tôi phát hiện nhóc con của cậu cũng thật lợi hại nha. Thủ đoạn rất nhiều, lại còn tàn nhẫn như vậy."
Như thế còn không phải tàn nhẫn?
Rõ ràng biết Bách Minh Nguyệt để ý nhất cái gì, vừa ra tay chính là đâm vào trên đó.
Đây không phải nhẫn tâm thì là cái gì?
Hơn nữa...
Lục Cảnh Hành híp mắt nhìn các loại tin tức được phơi ra của Diệp Sơ Dương.
"Đối với mình cũng rất ngoan độc. Liều mạng giống cậu."
Nghe vậy, rốt cuộc Diệp Tu Bạch cũng nâng con ngươi, nhếch mí mắt nhìn Lục Cảnh Hành.
Mấy ngày nay anh cũng chú ý tới sự việc trong nước, đương nhiên biết Diệp Sơ Dương làm cái gì.
Diệp Tu Bạch trầm mặc chớp mắt một cái, cuối cùng chỉ đạm thanh nói: "Đây vốn dĩ tính cách của cô ấy. Chỉ là bình thường cậu nhìn nó vẫn tiêu sái vậy thôi."
"Thật sự như vậy. Đứa nhỏ kia ngay từ đầu đã làm tôi có cảm giác rằng đối với chuyện gì cũng không thèm để ý. Mặc kệ, bình thường người như thế mới chính là người đáng sợ nhất. Giống với cậu và Diệp Mặc Thành ở Diệp gia."
Nói tới Diệp Mặc Thành, Lục Cảnh Hành lại nhướng mày, hắn nói tiếp: "Nói như vậy, người của cậu đúng là có điểm giống Diệp Mặc Thành, cho nên cậu cảm thấy trong cuộc đấu này, Diệp Mặc Thành với cô ấy, ai có thể thắng?"
Lục Cảnh Hành thật là tò mò.
"Cô ấy." Diệp Tu Bạch chẳng qua cảm xúc nhạt nhẽo mà phun ra một chữ, rõ ràng giọng điệu giống như rất tùy ý, nhưng Lục Cảnh Hành cứng rắn nghe ra vài phần chắc chắn.
Chậc chậc chậc.
Diệp Tu Bạch a Diệp Tu Bạch.
Loại người này gặp quỷ rồi tự tin thật sự cũng không có ai.