Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 927




Editor: Nho Mỹ.

"Cậu nói giống như cũng có chút đạo lí." Mạc Tử Nghiên gật đầu.

Diệp Sơ Dương: "... Không phải có đạo lí, sự thật chính là một chuyện như vậy."

"Khoảng thời gian trước, Diệp Tu Bạch một phen bức Bách Minh Nguyệt, bây giờ Bách Minh Nguyệt cũng sốt ruột, đương nhiên muốn xử lí Diệp Tu Bạch nhanh gọn." Diệp Sơ Dương đạm thanh nói.

Tất nhiên, muốn lấy đi quyền sở hữu Diệp gia từ trong tay Diệp Tu Bạch, người quan trọng nhất chính là Diệp Sơ Dương cô.

Hiện tại Diệp Tu Bạch rời đi, những người giám sát nhất cử nhất động của Diệp Sơ Dương cũng không còn nữa. Như vậy bà có thể nhân cơ hội này tới thương thảo một chút với Diệp Sơ Dương về vấn đề cầm quyền Diệp gia cho tốt.

Nhưng mà, ở trong đây cũng không thể đảm bảo gia hỏa Diệp Mạc Thành kia sẽ không trộm làm việc gì đó.

Bây giờ là phải chú ý vấn đề an toàn của Diệp Sơ Dương.

Cái này trong lòng Diệp Sơ Dương biết rất rõ.

Sau khi Mạc Tử Nghiên ở một bên nghe Diệp Sơ Dương phân tích, biểu tình trên mặt lập tức trở nên mê say, cô bẹp miệng, chậm rãi dựng một ngón cái với Diệp Sơ Dương, sau đó gật gù: "Nghe cậu nói nhiều như vậy, tôi đây vẫn miễn cưỡng thừa nhận rằng mình đúng là không thích hợp với chuyện tranh đoạt. Nếu bây giờ tôi với cậu trao đổi thân phận một chút, phỏng chừng không chết trong tay cấp dưới của mẹ cậu thì cũng chết dưới tay thủ hạ của anh cậu."

A! Không đúng.

Hay là phải nói, có thể sống an toàn đến năm mười tám tuổi hay không mới là vấn đề nghiêm túc.

Dù sao, sài lang hổ báo Diệp gia thật là đáng sợ.

Thấy cảm xúc trên mặt của Mạc Tử Nghiên có vẻ phức tạp, Diệp Sơ Dương thế mà lại cười cười: "Lập trường bất đồng, sự việc trải qua cũng bất đồng, kết quả cuối cùng tự nhiên cũng là bất đồng. Cho nên tôi khuyên chị một câu, trong khoảng thời gian này khi không có việc gì thì nên ngoan ngoãn ở trong nhà, hoặc là nghiêm túc làm công việc của chị, đừng tới tìm tôi."

Ai không biết nhỡ may đến lúc đó Mạc Tử Nghiên có xui xẻo bị cô liên lụy tới hay không.

Dựa theo người có thể chất quạ đen bám vào như Mạc Tử Nghiên, giống như không phải không có khả năng.

*

Hai người Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nói chuyện tới rạng sáng, mắt thấy thời gian không còn sớm, Diệp Sơ Dương vốn có ý định trực tiếp đưa người về nhà. Nhưng vừa nghĩ tới bên ngoài không thể nào an toàn. Lúc này liền để cho Mạc Tử Nghiên ở trong phòng của mình, còn bản thân thì tới phòng của Diệp Tu Bạch.

Mạc Tử Nghiên tựa trên khung cửa ngắm nhìn dáng người mảnh khảnh của thiếu niên đang sửa sang lại phòng cho cô, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn sâu kín mở miệng: "Tôi phát hiện Diệp Tu Bạch đúng là thân sĩ, hai người các cậu đã nói bao lâu mà vẫn còn ngủ hai phòng."

Nghe ra được ngữ khí trêu ghẹo trong lời nói của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương đầu cũng không ngẩng một chú, nâng khóe miệng cười nói: "Đôi ta nếu được ngủ chung phòng vẫn còn được. Cũng may chú út tính tình lãnh đạm, nếu không đổi thành người khác, ôm thân hôn nhẹ một cái chỉ có thể duy trì trong thời gian vài giây đồng hồ, đã sớm không nhịn được mà chia tay."

"Đó chỉ thể chứng minh rằng hắn thật sự thích cậu." Mạc Tử Nghiên cười một tiếng.

"Đàn ông yêu thích một người có hai nguyên nhân. Một cái là thật sự thích người kia, đơn thuần thích người kia. Một cái khác chính là vì thần phục với dục vọng. Nhìn qua, hiển nhiên Diệp Tu Bạch là loại thứ nhất, đó là một người đàn ông tốt."

Tuy nói rằng Mạc Tử Nghiên chỉ có quen qua một người con trai, nhưng đối với chuyện tình cảm, cô so với Diệp Sơ Dương thì hiểu biết hơn nhiều.

Đến cùng là ở nước ngoài chờ lâu như vậy, nhìn thấy cũng nhiều hơn thôi.