Editor: Nho Mỹ
Chẳng qua, từ đầu tới cuối, trận đùa giỡn này quyền chủ đạo vẫn nằm trong tay Diệp Sơ Dương.
Chỉ cần cô không nói ngừng, vở tuồng này cô chắc chắn sẽ không cho dừng lại.
Sau khi Diệp Sơ Dương nghe Lăng Tĩnh nói, như cũ biểu hiện cái cảm xúc như không sao cả: "Không có chuyện gì đâu, vẫn là tìm người trước tiên quan trọng hơn. Mâu thuẫn cần được hóa giải, nếu mọi người cứ cất giấu cái khúc mắc cũng không nên."
Diệp Sơ Dương nói, tiện thể lộ ra một nụ cười người vật vô hại với Lăng Tĩnh.
"Tốt rồi. Tiền bối cứ yên tâm mà chờ tin tức. Tôi tin chắc cảnh sát hiệu suất rất cao, phỏng chừng sẽ nhanh chóng có tin thôi."
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương cũng không có ở lại lâu, liền xoay người đi đến chỗ Nhiếp Tử Diệu.
Lúc Diệp Sơ Dương ở cùng với Lăng Tĩnh và Trương Văn Cẩn, Nhiếp Tử Diệu cũng rất nhanh chóng chuẩn bị tốt cơm trưa hôm nay. Khi thấy Diệp Sơ Dương đi tới, hắn vội vàng vẫy tay với thiếu niên. "Tranh thủ thời gian ăn cơm đi! Đã phải đối phó với đám đầu trâu mặt ngựa, chắc mệt lắm?"
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Sơ Dương lập tức câu lên một độ cong rất nhỏ.
Bộ dáng mẹ già của Nhiếp Tử Diệu cũng chẳng giống ai.
Nhưng mà người không nói, đúng là có chút ấm áp.
Diệp Sơ Dương cầm lấy hộp cơm Nhiếp Tử Diệu đưa qua, tùy ý hỏi: "Ngày mai được nghỉ, cậu tính làm gì?"
"Ở khách sạn ngủ một ngày. Mấy hôm nay mệt chết đi được, khó có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên phải ngủ một giấc thật ngon rồi." Nhiếp Tử Diệu cảm khái một tiếng nói.
Hắn không giống Diệp Sơ Dương.
Ngày thường ngoại trừ đi diễn chính là cuộc sống ngủ nghỉ sa đọa, lúc này không dễ có được lúc nghỉ ngơi,, đương nhiên cũng không tự làm khổ bản thân.
Không giống Diệp Sơ Dương, chắc là muốn lấy quyền thừa kế lại phấn đấu.
Vào buổi tối, sau khi Diệp Sơ Dương quay phim xong, cũng không có quay lại khách sạn mà là trực tiếp về chung cư.
Mấy ngày nay Diệp Tu Bạch không có ở đây, lại cực khổ chạy tới nước L cùng bạn tốt Lục Cảnh Hành gặp mặt.
Sau khi biết được chuyện này, Mạc Tử Nghiên vì trấn an bạn nhỏ Diệp Sơ Dương liền mua một đống đồ ăn vặt với thực phẩm rác đi tới nhà người ta.
Lúc này, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên ngồi ở ban công phòng khách, trên sàn là một đống đồ ăn vặt, TV ở một bên chiếu phim kinh dị dọa người.
Diệp Sơ Dương tìm một cái đệm dựa vào, hỏi: "Chuyện cậu bị tạt axit tính sao rồi?"
Trong khoảng thời gian gần đây, Diệp Sơ Dương vẫn luôn bận chuyện của mình, hơn nữa lại vừa vào nhóm, không thể quan tâm đến chuyện bạn tốt của mình bị thương được.
Mạc Tử Nghiên xử lí xong một gói khoai tây chiên, sau đó chậm rãi trả lời: "Đã giải quyết xong. Anh của tôi theo người cấp video kia đem người sau lưng bắt được rồi. Đúng thật không phải Lý Thiến Thiến."
Lúc nói xong ba chữ cuối cùng. Mạc Tử Nghiên cảm khó một tiếng: "Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu là Lý Thiến Thiến nói, lão nương muốn đói phó cô ả như thế nào. Kết quả kẻ đẩy tay sau lưng còn một người khác nữa. Nghe trong nước có một người mẫu tên là Mina chưa?"
"Có liên quan tới cô ta sao?"
"Đúng. Tôi cùng công ty với cô ấy. Nghe nói trước đó có một hồi thanh tú đã định là cô ấy, cuối cùng không biết tại sao lại rơi trên đầu tôi. Sau đó cô ấy liền ghi hận với tôi." Mạc Tử Nghiên nói: "Anh của tôi biết rõ chuyện xảy ra lúc sau, không nói hai lời trực tiếp đem cô ta tiễn vào trong tù. Chuyện này coi như là giải quyết xong xuôi."