Ôn Phi Vũ: “......”
Cái này, có phải không được hay lắm phải không?
Không tính đến chuyện hắn có xu hướng giới tính bình thường, thì cũng phải tính đến hắn dù gì đi nữa cũng đã có đối tượng của mình rồi chứ?
Hành vi của Diệp Sơ Dương như vậy, ở một mức độ nào đó có thể nói là muốn bị trời phạt.
Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Phi Vũ trở nên hấp dẫn, Diệp Sơ Dương lần đầu tiên bật cười. Sau đó Diệp Sơ Dương nhìn vào thiếu niên hất hàm, tiếng nói nhàn nhạt nói, “Nhưng anh không cần phải lo lắng quá nhiều như vậy. Tuy là Diệp Mộ Thành đích thị có khả năng thích đàn ông, nhưng cũng giống anh mà, hắn cũng không nhất định coi trọng anh đâu.”
Ôn Phi Vũ: “......”
Cái gì cơ?
Hắn đường đường là Ôn đại thiếu gia, Diệp Mộ Thành chướng mắt anh sao?
Ok, cậu đừng nói nữa, điều này thực sự có thể.
Xét cho cùng, Diệp Mộ Thành cũng là thiếu gia của Diệp gia. Tuy thân phận không thể so sánh với người thừa kế chính thức là Diệp Sơ Dương, nhưng anh ta cũng là người có chức vụ cao trong dòng họ Diệp này. Như vậy tất nhiên là cũng không tồi.
Cho nên, khi Diệp Sơ Dương nói những lời này, hắn cũng chẳng thèm dỗi.
Ôn Phi Vũ bĩu môi, cuối cùng vẫn nói sang chuyện khác, sợ đến lúc đó mình bị Diệp Sơ Dương ghét bỏ thì nửa điểm tôn nghiêm cũng không còn, hắn nói, “Vậy cậu định xuống tay với Diệp Mộ Thành trước hay là định xuống tay với Bách Minh Nguyệt trước? Nói thật, tâm tư tên Diệp Mộ Thành này quá thâm trầm, tôi cảm thấy hắn giống như là chim sẻ núp sau bọ ngựa bắt ve vậy.”
Trong ấn tượng của Ôn Phi Vũ, Diệp Mộ Thành chính là loại người thích dùng kế sách. Nếu mà ở thời cổ đại, đó chính là loại quân sư đứng đằng sau bày mưu tính kế.
Nói cho cùng thì kỳ thực hắn chính là người có đầu óc tốt.
Nghe được những lời này của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương gật đầu tán thành, “Đúng là như vậy.”
Chim sẻ núp sau bọ ngựa bắt ve, luôn luôn là kế sách mà Diệp Mộ Thành ưa dùng.
Nếu không Diệp gia cũng sẽ không chỉ còn lại hai thiếu gia là Diệp Sơ Dương và hắn.
Chỉ là ------
Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, cuối cùng xua xua tay nói, “Nếu anh ta muốn chơi chiêu này nhất, thì tôi đương nhiên cũng sẽ không làm anh ta thất vọng. Huống chi, anh đừng quên, hơn nữa phía sau tôi còn có một vị Phật lớn.”
Nghe vậy, khóe miệng Ôn Phi Vũ tức khắc liền rung lên một chút.
Nhưng thật ra anh ta cũng quên mất.
Diệp Tam Gia nổi danh lừng lẫy kia chính là người đàn ông của tên trước mặt này. Dù đám người Bách Minh Nguyệt có tranh giành lợi hại với Diệp Sơ Dương thì cũng chẳng có lợi ích gì, đến lúc đó còn không phải là chạm trán với đối thủ mạnh sao.
Nghĩ đến cảnh như vậy, Ôn Phi Vũ lại càng nhếch mép cười mỉm dữ hơn.
*
Vì hôm sau Diệp Sơ Dương phải đi đóng phim, nên Ôn Phi Vũ cũng không ở lâu với Diệp Sơ Dương.
Sau khi đưa Diệp Sơ Dương về khách sạn, Ôn Phi Vũ có chút không yên tâm nhắc thêm vài câu, “Biết là cậu lợi hại, đằng sau lại có Diệp Tam Gia che chở, nhưng mà cậu cũng phải để ý một chút. Cần tôi hỗ trợ cái gì cứ việc nói.”
“Biết rồi, lão mụ tử ạ.” Diệp Sơ Dương cười cười bất đắc dĩ. Sau khi phất phất tay với thanh niên trẻ tuổi, mới xoay người đi vào khách sạn.
Diệp Sơ Dương vừa đi đến phòng mình, vừa hay Đoàn Kiệt cũng vừa tới.
“Cửu Thiếu, cậu thanh niên mà cậu đưa về hôm qua, hôm nay đã đi rồi.” Sau khi nói xong câu đó, Đoàn Kiệt cũng không gạt Diệp Sơ Dương, đem một loạt sự tình hôm nay nói luôn một lần.
Nghe xong, Diệp Sơ Dương theo bản năng hơi nhướng mày, cô sờ sờ cằm, sau đó với vẻ không sao cả xua xua tay, “Cứ để cho cậu ta đi, xem cậu ta có thể làm ra cái dạng yêu gà gì, chúng ta liền diễn thành cái đó.”