Edit: Snow
Nửa giờ lúc sau, Diệp Sơ Dương gác điện thoại, khóe miệng cô hơi cong lên một chút.
Quả nhiên, lúc trước An Thành Quân cho cho cô tư liệu về Bách Minh Nguyệt còn chưa đủ.
Hôm nay cô tìm Diệp Tu Bạch, mới biết được nguyên lai Bách Minh Nguyệt còn rất biết chơi.
Dưỡng tình nhân loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên.
Hơn nữa đại bộ phận tình nhân đều có một đặc điểm chung, là ngũ quan tương tự với Diệp Hành Nhiên. Biết được điều này, Diệp Sơ Dương hồi tưởng lại ngũ quan của Hằng Việt, mới phát hiện ra cặp mắt kia của đối phương rất giống đôi mắt của Diệp Hành Nhiên.
Chỉ là đôi mắt Hằng Việt mới nhìn thập phần vô tội, mà ánh mắt Diệp Hành Nhiên luôn là mang theo vài phần thâm trầm.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương ức chế không được kéo kéo khóe miệng.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương có cảnh diễn nên, ra cửa trước.
Mà Đoạn Kiệt còn đứng ở trước cửa phòng Cửu Thiếu nhà mình, nhìn thấy cậu trai trẻ trước mắt này, anh bất đắc dĩ véo véo ấn đường, “Thật sự ngượng ngùng quá. Cửu Thiếu đã đi ra ngoài rồi, nếu cậu có chuyện gì có thể nói với tôi, hoặc là chờ đến khi Cửu Thiếu trở về.”
Đoạn Kiệt cũng không biết người trước mắt này rốt cuộc có lai lịch gì.
Chỉ là đối phương nếu đã nhắc tới Diệp Sơ Dương, anh tự nhiên cũng nên ý tứ một chút.
Hằng Việt đang nghe đến Đoạn Kiệt nói lúc sau, theo bản năng nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là nói, “Tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi phải rời đi. Định cảm ơn ơn cứu mạng của Cửu Thiếu. Nếu Cửu Thiếu không có ở đây, thì làm phiền Đoạn tiên sinh hỗ trợ chuyển đạt lại giúp tôi.”
Dứt lời, Hằng Việt liền rời đi.
Đoạn Kiệt đứng ở tại chỗ, thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, hơi hơi ngưng mắt.
*
Sau khi Hằng Việt rời khỏi khách sạn, đi về phía đường phố hẻo lánh.
Cuối cùng, quẹo vào một cái ngõ nhỏ vô cùng hẻo lánh.
Trong ngõ nhỏ có một ngôi nhà lầu, nhà lầu tổng cộng có hai tầng, từ bên ngoài thoạt nhìn vào vô cùng rách nát, giống như đã xây dựng từ lâu rồi.
Hằng Việt đi vào trong phòng, liền thấy một người mặc áo đen lười biếng dựa vào trên vách tường.
Tầm mắt cậu ta dừng lại trên người người đàn ông, đối phương cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, chú ý tới vết thương trên miệng Hằng Việt, hắn không khỏi câu môi cười cười, “Chà, xem ra cậu vì có thể tới gần Diệp Sơ Dương, cũng thật là liều mạng, thế nhưng bỏ gương mặt kia của mình làm thành cái bộ dáng quỷ quái này.”
Phải biết rằng, tuy nói diện mạo của Hằng Việt cũng không phải là thịnh thế mỹ nhan, nhưng cũng thanh tú trắng nõn, cũng là coi như, ngày thường, Hằng Việt quan tâm nhất đó là gương mặt này của hắn.
Chỉ cần trên gương mặt này có một chút vết thương thôi, Hằng Việt đều sẽ lăn lộn nửa ngày. Kết quả lúc này đây vì để thuận lợi tới gần Diệp Sơ Dương, Hằng Việt thế nhưng đem măt mình mặt làm thành bộ dáng này.
Hắn nhìn đều cảm thấy đau lòng, cũng không biết trong lòng Hằng Việt có hay không loại ý tưởng muốn đánh chết Diệp Sơ Dương.
Rốt cuộc sở hữu hết thảy chuyện này đều chỉ vì Diệp Sơ Dương à.
So với biểu cảm khoa trương trên gương mặt gã đàn ông áo đen, Hằng Việt nhưng thật ra lại có phần bình tĩnh, cậu ta thần sắc nhàn nhạt nhìn đối phương liếc mắt một cái, cười nhạo một tiếng, “Ai cần anh lo nhiều như vậy, lão tử đây không ngại, anh lo cái rắm gì.”
Nghe câu này xong, gã đàn ông áo đen tức khắc cảm thấy kinh ngạc nhăn mày. Nguyên bản thân mình hắn lười biếng trong nháy mắt đứng thẳng dậy. Hắn nhìn Hằng Việt từ trên xuống dưới quét một lần, “Tôi nói cậu không có gì tật xấu đi? Sao tôi có cảm giác cậu ở cùng Diệp Sơ Dương mới một buổi tối, lại không giống như lúc trước rồi?”