Nhìn thấy hành động này của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương cảm thấy hài lòng gật gật đầu, sau đó tâm trạng rất tốt lại lần nữa cùng ông lớn này ngồi trên sofa.
Nhìn thấy bộ dạng Diệp Sơ Dương, Mạc Đình Xuyên và Mạc Tử Nghiên hai anh em nhìn nhau nhịn không được liền giơ ngón cái lên với cô.
Lợi hại! Thật sự lợi hại!
Lại còn có thể dùng chú út nhà mình làm biện pháp hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Chậc chậc chậc, tâm cơ này thật đúng là không ai bằng.
Nhìn ánh mắt vô cùng tán thưởng của Mạc Tử Nghiên và Mạc Đình Xuyên, Diệp Sơ Dương hơi hơi mỉm cười với hai người, sau đó yên tâm thoải mái ngồi.
Đại khái khoảng hai mươi phút sau, Diệp Tu Bạch vẻ mặt không chút cảm xúc từ bên ngoài đẩy cửa đi đến.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương vội vàng vùng dậy chạy chậm chậm qua, sau đó đi bên cạnh người đàn ông như một con thỏ, cười tủm tỉm hỏi, “Chú út, sao rồi? Ông nội lại nói cái gì?”
Diệp Tu Bạch cùng Diệp lão gia tử nói chuyện lâu như vậy, trong đó nhất định là có mờ ám.
Cho nên, Diệp Sơ Dương cảm thấy chính mình nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Mà Diệp Tu Bạch hiển nhiên cũng không định nói dối cô, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, sau đó mặt tiếp tục không cảm xúc nói, “Lão gia tử nói tôi cuối tuần dẫn con dâu về nhà cũ ăn cơm.”
Diệp Sơ Dương: “.................”
Một câu ngắn ngủi trực tiếp làm cho Diệp Sơ Dương thêm phần kỳ quái trên khuôn mặt.
Diệp lão gia tử bắt Diệp Tu Bạch dẫn con dâu đi ăn cơm Cho nên chung quy lại ý vẫn là muốn Diệp Tu Bạch dắt vợ nhỏ về nhà cũ ăn cơm?
Vì thế, trên mặt Diệp Sơ Dương càng ngày càng kỳ quái hơn.
Cô tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, vươn tay liền chỉ vào mũi đối phương, sau đó nghiêm túc, lại nghiêm túc hỏi, “Cho nên ý chú là gì? Chú muốn mang theo ai đi ăn cơm? Vợ nhỏ của chú không phải là cháu sao? Diệp Tu Bạch cháu cảnh cáo chú, chú mà không nói chuyện hẳn hoi, chú liền không có vợ nhỏ đâu.”
Hiện tại đối với Diệp Sơ Dương, thì sự việc mà Diệp Tu Bạch nói là sự việc trọng đại, nhưng không biết vì cái gì, một bên Mạc Tử Nghiên và Mạc Đình Xuyên hai người sau khi nhìn thấy hai người trước mắt, quả thực như bừng tỉnh.
6666
Khắp thiên hạ không ai dám nói như vậy với Diệp Tu Bạch, hơn nữa còn chỉ vào mũi của đối phương mà nói, trừ Diệp Sơ Dương ra đúng là không có người thứ hai.
Nghĩ đến đây, Mạc Tử Nghiên nhịn không được cảm khái một tiếng, “Hai người tình cảm tốt thật.”
Diệp Sơ Dương: “Anh ta còn đòi mang theo vợ nhỏ về nhà kia kìa. Chúng tôi sắp chia tay rồi. Tốt cái gì mà tốt.”
Nghe những lời của tên nhóc nhà mình, càng ngày ngày không ra gì, Diệp Tu Bạch quả thực không nhịn được nữa, hắn một phen liền ôm trầm lấy thiếu niên vào thân mình, áp vào lồng ngực, sau đó cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngửa đầu nhìn anh, tức giận nói, “Chuyện của cậu và Mạc Đình Xuyên ta còn chưa thèm nói gì, giờ cậu lại còn muốn quậy tôi à?”
Diệp Sơ Dương: “...............”
Vừa nghe những lời này của chút út, cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm.
Vì thế, Diệp Sơ Dương lúng túng lắc lắc đầu, đứng đắn trả lời đối phương, “Kỳ thực cũng không có. Chỉ là cháu cảm thấy hình như chú tâm trạng cũng không tốt lắm, cho nên muốn điều tiết tâm lý chú một chút mà thôi.”
Mạc Tử Nghiên: “.....................”
Mạc Đình Xuyên: “....................”
Đúng là lúng túng mà.
Anh em hai người này liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng lại nhếch miệng cười, sau đó coi như cái gì cũng không nhìn thấy, đồng thời quay đầu.