Luống cuống tay chân đưa điện thoai di động lên, cô cúi đầu nhìn tên hiện lên trên màn hình di động.
Có một câu gọi là, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tình huống hiện tại đại khái cũng có thể khái quát là vì Diệp Sơ Dương nhắc đến Diệp lão gia tử, Diệp lão gia tử liền gọi điện thoại đến.
Vẻ mặt Diệp Sơ Dương tức khắc thành kiểu sống không còn luyến tiếc gì, ngẩng đầu.
ở khoảng cách gần, Mạc Tử Nghiên liếc trộm di động của thiếu niên, đang lúc nhìn thấy mấy chữ trên màn hình điện thoại, trên mặt cô tức khắc lộ ra một loạt thần sắc đồng tình, sau đó duỗi tay vỗ vỗ bả vai đối phương, nghiêm túc nói, “Cố lên! Chúng tôi sẽ ở phía sau nhìn cậu chết trước.”
Diệp Sơ Dương: “............. Chị im miệng cho em.”
Sau khi ném một câu xuống như vậy, Diệp Sơ Dương nhắm mắt lại nhấn lệnh bắt máy.
Quả nhiên, điện thoại được chuyển đến, Diệp lão gia tử rống to, âm thanh trực tiếp truyền tới tai mọi người có mặt tại hiện trường, mà mười phần xấu hổ một chút là, Diệp Sơ Dương vẫn chưa mở loa.
Trong nháy mắt, Mạc Tử Nghiên ánh mắt lại càng thêm đồng tình nhìn về phía bạn tốt của mình.
Mạc Đình Xuyên tâm trạng có chút thoải mái, như thể đang xem một vở kịch.
Diệp Sơ Dương tức giận liếc mắt nhìn hai người, ngay sau đó nói với điện thoại, “Ông ơi.”
“Ông ơi cái đầu ngươi! Ngươi còn gọi ta một tiếng ông ơi à?! Ta làm cho ngươi ở cùng với Mạc Tử Nghiên là để có thiện cảm. Ngươi lại đi có ý với anh trai nhà người ta là thế nào? Muốn làm cho Diệp gia ta tuyệt hầu à, lại còn muốn cho Mạc gia cũng tuyệt hậu luôn phải không?
Diệp Sơ Dương: “.............”
Nghe lão gia tử nhà cô nói cái gì mà!
Cái gì gọi là để ý anh trai nhà người ta?
Cô là người đứng đắn không có việc gì làm anh trai người ta làm gì? Muốn làm cũng sẽ chỉ làm vợ người ta thôi sao?
Diệp Sơ Dương sâu kín nhìn thoáng qua người đàn ông nào đó, phát hiện Diệp Tu Bạch cũng đang dùng ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô. Bị ánh mắt Diệp Tu Bạch u trầm nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Sơ Dương lập tức quên mở miệng.
Lão gia tử đối diện hô to, “Diệp Sơ Dương! Đừng có mà giả chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi chạy nhanh về đây nói rõ cho ta! Bằng không ngươi cũng chỉ có thể chờ đến khi ta vào quan tài mà nói mà thôi.”
Diệp Sơ Dương: “....... Ông ơi, ông không nói cái khác được sao, sao lại đi nguyền rủa chính mình, nhỡ đâu có ngày nào đó thật sự..... à. Không phải.” Diệp Sơ Dương dường như cảm thấy hình như có gì đó sai sai, vội vàng im miệng hơn nữa còn định không nói chuyện này nữa mà hướng sang chuyện khác, “quan hệ giữa cháu và Mạc thiếu tướng là thuần khiết giống như tuyết trắng đó. Là tuyết trắng đó có biết không? Chính là loại quan hệ này.”
Diệp lão gia tử: “Cháu nói thật chứ? Không lừa ông chứ?” (đoạn này nói cháu, đoạn trên nói ngươi. Ý là trên kia đang tức sôi máu, dưới này thì bớt rồi.^^)
Câu nói vừa dứt, Diệp Sơ Dương mang theo dấu hỏi to đùng trên mặt.
Tình huống gì đây?
Rõ ràng ông kêu mình nói, hiện tại nói thì ông lại không tin.
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ lão gia hiện tại thật khó hầu hạ.
Cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp giơ tay lên thề, “Ông à, cháu đảm bảo với ông, nếu cháu và Mạc thiếu tướng thật sự không đúng là loại quan hệ này, thì chú út không sinh được con!”
Diệp lão gia tử: “.....................”
Mạc Tử Nghiên: “.....................”
Mạc Đình Xuyên: “.....................”
Diệp Tu Bạch: “.....................”
Diệp Tu Bạch cảm thấy mình là người vô tội, nhưng thế nào lại bị tên nhóc nhà mình liền ghét như vậy, thế nào lại đem mình liên lụy theo. Hơn nữa còn nói ra những lời này, còn không phải là quá đáng ư.
Vì thế, phòng ngừa thằng nhóc con nhà mình càng ngày càng lấn lướt, Diệp Tu Bạch quyết đoán tiến lên, trực tiếp cầm điện thoại của Diệp Sơ Dương, đặt vào tai mình, sau đó thấp giọng nói, “Lão gia tử.”