Edit: team Vietwriter
Hắn nhìn cô gái trước mặt, hôm nay Lý Thiến Thiến bước vào văn phòng bây giờ mới nở nụ cười đầu tiên.
Lúc Lý Thiến Thiến đang xem biểu tình của đối phương, trong nháy mắt có vẻ nghi hoặc.
Cô há miệng ra định nói gì đó, cuối cùng giây sau không biết nghĩ tới cái gì mà trố mắt một lúc, nghi hoặc trên mặt cô đã biến thành hiểu rõ.
"Xem ra lúc đó chúng tôi không có kí sai người. Cô đúng là người thông minh."
Sau khi nói xong câu đó, Quách Hướng Huy cười với Lý Thiến Thiến, sau đó phất tay ra hiệu cho cô đi ra.
Lý Thiến Thiến đi ra khỏi văn phòng, trong cặp mắt kia lộ ra vài phần trào phúng.
Người bây giờ...
Đúng là đặt lợi ích lên hàng đầu.
*
Ngày hôm sau, bỗng nhiên trên mạng xuất hiện chân tướng việc Mạc Tử Nghiên bị thương ngập trời ngập đất.
Mà chuyện này do các account marketing truyền nội dung cũng nhanh chóng trở thành hot search nổi nhất trên Weibo.
Lúc hai người Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nhìn thấy một cái tin tức như vậy, hai người nhìn giống như các đại gia. Một người thì dựa trên sofa bắt chéo chân đặt trên bàn, một người thì trực tiếp nằm xoài trên giường bệnh, hai cái chân để ở trên vách tường, làm động tác có yêu cầu độ khó cao.
Khi người đại diện của Mạc Tử Nghiên xem cái màn này, tỏ vẻ đã thành thói quen.
Hai vị đại gia này thật đúng là đại gia.
Thật ra là nên đăng ở trên Weibo và diễn đàn Teiba để cho đám người kai coi quan hệ của hai người này tốt đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, con mắt của người đại diện bỗng nhiên sáng ngời, lập tức lấy điện thoại rồi chụp cho Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên một tấm hình.
Ảnh đã chụp xong, về việc có đăng lên hay không thì là một chuyện khác.
Sau khi làm xong hết thảy, bây giờ cô mới quay người đi ra, để lại thời gian rảnh cho hai vị đại gia.
Lúc này, hai vị đại gia cũng lên nhìn rõ ràng cái tin tức trên Weibo.
Mạc Tử Nghiên: "Người ghi cái văn án này chắc không phải là đầu óc bị bệnh chứ. Cậu với tôi có quan hệ không tốt? Cậu ở sau lưng đâm lão nương? Lão nương chắc chắn trong vài phút sẽ nói cho đám đàn ông kia biết thân phận của cậu là con gái."
Vì phòng ngừa tự mình nói mà sẽ bị những người khác nghe được, Mạc Tử Nghiên đang nói đến mấy chữ "thân phận của cậu là con gái" thì nói nhỏ lại, căn bản chỉ là làm khẩu hình khi phát âm.
Đối với cái này, Diệp Sơ Dương không khỏi liếc mắt.
Sai đó, cô mặt không cảm xúc đem chuyện xảy ra ở nước L nói hoàn chỉnh một lần trước mặt cô gái.
Sau khi nói xong, Diệp Sơ Dương trơ mắt nhìn cô gái thiểu năng trí tuệ nào đó dường như đang bị điểm huyệt cười mà điên cuồng cười to. Chắc hẳn nếu cánh tay của Mạc Tử Nghiên mà không bị thương, giờ phút này người anh em hẳn sẽ cười đến úp mặt vào tường đi.
Cảm xúc trên mặt Diệp Sơ Dương theo tiếng cười của Mạc Tử Nghiên mà lạnh dần.
Cô cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Mạc Tử Nghiên.
Mãi cho đến lúc này, Mạc Tử Nghiên mới phát hiện bạn tốt của mình biểu tình không thể nói là tốt.
Cô liều mạng nhịn xuống lại buột miệng cười, rất là đứng đắn nói: "Nghiêm túc mà nói, nếu chuyện này mà ở trên người tôi, tôi chắc chắn cũng không tin. Ai có thể dễ dàng tiếp nhận một người con trai bỗng nhiên biến thành con gái."
Sau khi nói xong câu này coi như là an ủi, Mạc Tử Nghiên rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Lục Cảnh Hành sợ không phải là đầu óc có bệnh đi ha. A ha ha ha... Trên thế giới chắc chắn sẽ không tồn tại, cô tính tình của con gái cái quỷ gì, ha ha ha ha..."
Diệp Sơ Dương:"..."
Mạc Tử Nghiên:" Ha ha ha ha... Tôi thật sự giống như đang trực tiếp xem hắn ăn phân."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liếc mắt: "Sẽ cơ hội này."