Edit: Team Vietwriter
Rốt cuộc, anh cảm thấy, thằng nhóc này hiện giờ có thể nói là thực sự rất muốn ăn đòn.
Đặc biệt là cái loại trai tân nghìn năm như Diệp Tu Bạch tìm được vợ rồi, càng quá phận không thể tiếp nhận được.
Nghĩ tới đây, Mạc Đình Xuyên cuối cùng vẫn không nhịn xuống, "Cậu tới đây khoe ân ái cho tôi nhìn à? Vậy tôi đi vào trước đây."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không hề nghĩ ngợi, lập tức chắn trước mặt Mạc Đình Xuyên.
Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn thiếu niên có mặt mũi tinh xảo trước mắt, chỉ thấy thiếu niên có ý cười dịu dàng, đôi mắt đào hoa gần như cong thành hình trăng lưỡi liềm.
"Làm gì vậy?" Mạc Đình Xuyên mặt không cảm xúc, hỏi.
Diệp Sơ Dương: "Tôi đặc biệt tới tìm anh."
Mạc Đình Xuyên: "Hử?"
Diệp Tu Bạch: "... Ừ?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Trầm mặc mất mấy giây, Diệp Sơ Dương chỉ có thể nhìn về phía người đàn ông nhà mình cười một cái đầy nịnh nọt, sau đó cô cười hì hì hai tiếng, híp mắt nói, "Tôi vừa mới hỏi Tử Nghiên, cũng hiểu được chuyện đã xảy ra."
Sau khi thuật lại toàn bộ sự việc, Diệp Sơ Dương hỏi Mạc Đình Xuyên: "Anh có ý kiến gì không?"
"Vốn nghĩ chỉ là kéo người bị bệnh thần kinh qua đánh một trận, nhưng mà bây giờ nghe cậu nói vậy, tôi nghĩ việc này có thể suy nghĩ thêm một chút." Mạc Đình Xuyên cười lạnh một tiếng, lập tức nhìn thoáng qua phòng bệnh cách đó không xa, "Ở đây tạm thời giao cho hai người, tôi đi trước xử lý chuyện này một chút."
Nói xong, Mạc Đình Xuyên liền xoay người rời đi.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương nháy mắt một cái, cảm khái, "Vị Mạc thiếu tướng này đúng là một người thuộc phái hành động."
"Lần đầu tiên cậu mới biết à?"
"Cũng không phải." Diệp Sơ Dương theo bản năng trả lời. Dù sao cũng là người quen ở kiếp trước, nói sao thì vẫn hiểu một ít. Nghĩ tới điều này, Diệp Sơ Dương đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cô nháy nháy mắt nhìn về phía đàn ông nhà mình, lại thấy người ấy đang chăm chú suy nghĩ việc gì đó, bộ dáng như vậy giống như câu "Ngày đầu tiên cậu mới biết à" chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Diệp Sơ Dương híp mắt.
Không biết vì sao, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ quái.
Đương lúc Diệp Sơ Dương đang đau đầu suy nghĩ, Diệp Tu Bạch lên tiếng, "Làm sao vậy?"
Diệp Sơ Dương: "... Không có gì."
Sau khi quăng ra ba chữ này, Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua phòng bệnh, liền nói, "Chú út, chú có vào hay không?"
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch gật đầu.
Tuy rằng anh và Mạc Tử Nghiên không quá quen thuộc, nhưng Mạc Tử Nghiên dù sao cũng là em gái của Mạc Đình Xuyên, vẫn nên đi thăm một chút.
Lúc hai người cùng nhau trở lại phòng bệnh, Mạc Tử Nghiên đã ngáp liên tục.
Cô híp đôi mắt đầy nước của mình, "Bây giờ đã mấy giờ rồi, không cần trông tôi, hai ngươi có thể trở về chăn thơm, à, cũng không phải, ôm người kia ngủ."
Diệp Sơ Dương: "... Lúc này rồi mà chị còn có ý nghĩ đen tối thế à?"
"Sao lại là đen tối, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Mạc Tử Nghiên liếc mắt, ngay sau đó vô cùng to gan mà quay đầu nhìn về phía Diệp Tu Bạch, cười híp mắt hỏi, "Diệp tam gia, anh nói đạo lý như vậy có đúng hay không."
Diệp Tu Bạch: "Đúng vậy."
Đến lúc này, Diệp Tu Bạch định rút lại lời nói trước kia của mình ——
Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là... cô gái Mạc Tử Nghiên này rõ ràng rất hiểu chuyện.
Ví dụ như còn có thể cho anh tranh thủ phúc lợi.
Hay lắm, tương đối lợi hại.