Xấu hổ thật là vô cùng xấu hổ.
Mạc Tử Nghiên sờ sờ cái mũi của mình, sau đó lên tiếng đánh không khí xấu hổ này, “Anh, sao anh lại tới đây?”
Cô vừa nói xong, Mạc Đình Xuyên tức khắc lôi kéo khóe môi cười như không cười nhìn cô một cái, mở miệng trào phúng, “Em gái duy nhất của mình bị người ta tạt bát axit phải vào bệnh viện, người anh trai này chẳng lẽ còn có thể an tâm đợi ở quân bộ?”
Cho dù là người ngoài nghe thấy, giờ phút này cũng có thể nghe ra được tâm tình của Mạc Đình Xuyên thật sự không thế nào tốt được.
Bất quá ngẫm lại cũng là.
Nếu lúc này tâm tình của anh tốt, kia mới là thật sự gặp quỷ.
Mạc gia tổng cộng cũng chỉ có hai đứa nhỏ, một người là Mạc Đình Xuyên, dư lại một người kia đó là Mạc Tử Nghiên.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng Mạc Đình Xuyên ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng so với bất luận kẻ nào đều yêu thương người em gái Mạc Tử Nghiên này. Mạc Tử Nghiên muốn vào giới giải trí, anh ủng hộ. Mạc Tử Nghiên thích một người đàn ông không có thân phận gì, anh cũng ủng hộ.
Nhưng mà hiện tại, em gái ở dưới mí mắt anh lại bị thương, điều này không khỏi có chút không thể nào nói nổi.
Mạc Tử Nghiên nhìn anh trai trước mắt đang tức giận, không khỏi có cắn cắn môi, “Anh, đừng giận mà. Lúc đó em không chú ý nên mới bị fans kia có cơ hội thừa dịp.”
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên nhàn nhạt nhìn cô một cái, đang muốn nói cái gì nữa. Kết quả ngay sau đó liền nhìn thấy Diệp Sơ Dương cho Diệp Tu Bạch một ánh mắt. Sau đó một cánh tay anh ta liền bị Diệp Tu Bạch túm lấy, kéo ra phòng.
Mạc Đình Xuyên: “……”
“Đi ra ngoài nói.” Nói xong mấy chữ này, Diệp Tu Bạch dẫn đầu rời đi. Thấy thế, tuy rằng Mạc Đình Xuyên một bụng khí không tiêu, nhưng lúc này cũng không cự tuyệt.
Hai người đàn ông liếc liếc nhìn hai người trong phòng bênh một cái, cuối cùng cùng nhau đi ra ngoài.
Nhìn thấy Mạc Đình Xuyên rời đi, Mạc Tử Nghiên nháy mắt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Thật ra chị cũng biết anh trai chỉ là lo lắng cho mình. Nhưng cậu nhìn thử, thấy bộ dạng như thế, tôi cũng sợ đến phát khiếp.”
Còn không phải là sợ đến hoảng sao?
Phải biết rằng Mạc Đình Xuyên tốt xấu gì cũng là sếp lớn trong quân bộ, nổi giận lên tự nhiên không phải người bình thường nào cũng có thể thừa nhận nổi.
Nghe được lời nói của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương không khỏi buồn cười kéo kéo khóe miệng.
Cô đi đến mép giường ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Mạc Tử Nghiên, “Chị lo lắng cái gì, anh trai chị cũng khôn phải là giận chị. Huống chi, so sánh với những người anh trai kia của em, chị nên biết Mạc Đình Xuyên có bao tốt à.”
Mạc Tử Nghiên: “……”
Lời này cũng không sai lắm. Thậm chí còn có một chút thương tâm.
Tuy rằng cô chỉ có một người anh trai, nhưng không sao cả bởi vì ông anh trai này rất tốt. Còn nhìn Diệp Sơ Dương mà xem, trên đỉnh đầu có tám anh trai, nhưng không phải phế vật thì chính là sài lang hổ báo, ngẫm lại đều cảm thấy chua xót vô cùng.
Nghĩ đến đây, vừa rồi Mạc Tử Nghiên hơi hơi có chút hoảng sợ tức khắc liền biến mất vô tung vô ảnh, thậm chí tâm tình còn vô cùng không tồi vỗ vỗ bả vai Diệp Sơ Dương, cười tủm tỉm nói, “Hâm mộ làm gì, cậu còn có Diệp Tu Bạch mà, muốn anh trai làm cái gì?”
Nói xong lời này, Mạc Tử Nghiên lại cảm khái một tiếng, “Cậu nói thử chuyện này như thế nào làm cho người ta sốt ruột như vậy?”
Nghe được hai chữ sốt ruột, Diệp Sơ Dương liền biết đối phương đây là đang nói sự tình phát sinh hôm nay.
“Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Diệp Sơ Dương nhíu mày hỏi.
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên cũng không dấu diếm gì, lập tức liền đem sự tình hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói lại một lần nữa.