Diệp Tu Bạch không phải lần đầu tiên phát hiện tên nhóc nhà mình dường như có một ma lực có thể khống chế cảm xúc của hắn dễ như trở bàn tay.
Rõ ràng trước khi cô đến, tâm tình Diệp Tu Bạch cũng không vui vẻ như vậy. Hắn sau khi biết Diệp Sơ Dương đi theo Lục Cảnh Hành nhúng tay vào sự tình của họ Lục và Gia tộc Moore, tâm trạng liền không tốt lắm.
Sau khi từ chính miệng Lục Cảnh Hành anh đã biết được tên nhóc nhà anh không sao hết.
Nhưng tâm trạng không tốt thì vẫn cứ là không tốt.
Căn bản anh nghĩ là chờ sau khi tên nhóc nhà mình trở về, nhất định sẽ giáo huấn hắn một phen.
Kết quả lúc này đây nhìn thấy tên nhóc nhà mình xuất hiện ở trước mặt, còn phán to là mang đồ ăn đến cho mình, tâm trạng Diệp Tu Bạch như đang bay trên mây.
Anh nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó vẫy vẫy tay với đối phương, “Lại đây.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không cự tuyệt, mà đi đến ngồi trên ghế đối diện anh, sau đó tự tay mang hộp đồ ăn đưa tới trước mặt Diệp Tu Bạch.
“Chú thế nào mà lại nhạy cảm như vậy, cháu còn định cho chú một bất ngờ.”
Khi Diệp Sơ Dương nói những lời này, ngữ khí và biểu tình trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Thấy đối phương bất đắc dĩ như vậy, Diệp Tu Bạch lại cười.
Anh nhếch nhếch khóe miệng, “Cậu hôm nay đến đây chính xác là đã làm cho tôi bất ngờ rồi. Về khi nào? Sao không gọi điện cho tôi?”
Theo như lời hứa ban đầu của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, là khi Diệp Sơ Dương chuẩn bị trở về thì phải gọi điện cho chú út ngay, kêu chú út đến sân bay đón cô.
Đương nhiên, cái này chỉ là Diệp Tu Bạch tự cho là vậy mà thôi, còn trong lòng Diệp Sơ Dương lại cảm thấy không phải vậy.
Cô dường như cảm giác được trong lòng người yêu mình đang suy nghĩ cái gì đó, tức khắc liền mềm mại tươi cười với anh, “Này, không phải là định cho chú bất ngờ sao? Chú còn không chịu thừa nhận đây là bất ngờ?”
Diệp Tu Bạch: “.....................” Lời này đúng là không còn lời nào để nói lại.
Diệp Tu Bạch không thể cãi lại, cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn thoáng qua tên nhóc nhà mình, sau đó mở hộp đồ ăn ra, bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn Diệp Sơ Dương làm, tuy đều là đơn giản, nhưng hương vị lại không đơn giản.
Điều này thật sự rất vui mừng thay cho quãng thời gian ăn cơm tự mình nấu ước chừng nửa tháng kia của Diệp Tam gia.
Anh cũng không phải một ông già trống rỗng.
Diệp Sơ Dương nâng quai hàm, lẳng lặng mở to đôi mắt đào hoa đầy mê lực nhìn người đàn ông trước mặt đang thong thả ung dung ăn hết toàn bộ đồ ăn mình mang tới, trong mắt cô ý cười càng thêm sâu.
Có thể nói như thế nào nhỉ? Hạnh phúc lớn nhất trên thế giới không gì hơn chính là mỗi ngày nấu cơm cho người mình yêu nhất, sau đó nhìn đối phương ăn hết toàn bộ đồ ăn mình nấu.
“Chú út à, nhìn đồ ăn mà cháu làm riêng cho chú, hơn nữa chú cũng ăn gần hết, vậy những việc mà Lục Cảnh Hành kể cho chú, chú xem như chưa từng nghe thấy được không?”
Diệp Sơ Dương đột nhiên nói ra những lời này làm Diệp Tu Bạch lập tức dừng tay đang gắp đồ ăn lại.
Anh buông đũa, sau đó lấy một chiếc muỗng trước mặt dường như có chút khẩn trương nhìn thiếu niên, nhẹ nhàng hỏi, “Lục Cảnh Hành đã kể mọi việc cho tôi rồi, nhưng cậu hay cho tôi biết sự việc cụ thể là như thế nào?”
“Mỗi việc đều là.” Diệp Sơ Dương nghiêm túc trả lời.
Nhưng mà ngay sau đó, một câu nói của Diệp Tu Bạch đã đem hết biểu cảm nghiêm túc của cô hủy hoại một cách triệt để.
“Ví dụ như, chuyện cậu đúng là con gái thật sự?”