Nhưng mà thật đáng tiếc, tên Diệp Mộ Thành này bình thường ẩn dấu quá tốt, đến nay cũng vậy, Diệp Sơ Dương cùng với Diệp Mộ Thành ở phương diện nào đó đến nay vẫn chưa có động thủ.
Dĩ nhiên, mấy lần Diệp Sơ Dương bị ám sát, có khả năng là do Diệp Mộ Thành bố trí, chỉ là cô không có bằng chứng mà thôi.
Diệp Sơ Dương dựa vào vách tường, ôm hai tay, tấm tắc hai tiếng, lúc này mới chậm rãi đi đến văn phòng Diệp Tu Bạch.
Khi cô chuẩn bị gõ cửa phòng, thì cửa phòng từ bên trong mở ra.
Từ bên trong đi ra là một người đàn ông mặc một bộ đồ tây màu đen, trên mặt người đàn ông còn mang một chiếc kính đen, thoạt nhìn văn minh lịch sự.
Diệp Sơ Dương đối với người đàn ông này cũng rất quen thuộc, bởi vì khi ở đại trạch của Diệp gia cô đã gặp qua hắn ta -------
Là trợ lý của Diệp Tu Bạch, An Thành Quân.
Diệp Sơ Dương liền nhận ra An Thành Quân, An Thành Quân cũng nhận ra Diệp Sơ Dương.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương cũng đang xuất hiện ở ngoài cửa, anh có vẻ có chút bất ngờ.
An Thành Quân chớp chớp mắt, hỏi, “Cửu Thiếu, sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đi nước ngoài sao?”
Đối với việc Diệp Sơ Dương đi nước ngoài, Diệp Mộ Thành biết, đương nhiên Diệp Tu Bạch cũng biết.
Giờ phút này đối với An Thành Quân mà nói, Diệp Sơ Dương cũng không chút nghi ngờ gì cả.
Cô cười cười với An Thành Quân, lại đối với anh tay quơ quơ tay, trong tay mang theo hộp đồ ăn, “Hôm nay mới vừa về, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm liền làm vài món mang đến đây cho chú út, có người khác ở bên trong sao?”
An Thành Quân tuy không biết quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, nhưng thân là trợ lý của Diệp Tu Bạch, nhìn thấy quan hệ chú cháu hòa thuận như thế, trong lòng anh ta cũng cảm thấy thật vui vẻ.
An Thành Quân nở một nụ cười, gật gật đầu với Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng nói, “Tam Gia còn ở bên trong ký các văn kiện, vừa lúc anh ấy cũng chưa kịp ăn cơm, giờ phút này nhìn thấy ý định tốt của Cửu Thiếu, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nói xong câu đó, An Thành Quân cũng không lãng phí thời gian của Diệp Sơ Dương nữa, lại lần nữa cười thật tươi với thiếu niên, sau đó liền xoay người rời đi, để lại thời gian và không gian cho Diệp Sơ Dương.
Nhìn thấy cái dạng này của An Thành Quân, Diệp Sơ Dương không khỏi cười cười, nghĩ thầm khó trách vị huynh đệ này ở bên cạnh tên ngốc Diệp Tu Bạch lâu như vậy, mắt nhìn quả là không tầm thường.
Sau khi Diệp Sơ Dương tiễn An Thành Quân, khẽ he hé mở cửa ra, sau đó thò cái đầu nhỏ vào, nhìn vào bên trong.
Vừa rồi An Thành Quân và Diệp Sơ Dương ở bên ngoài nói chuyện, âm thanh tuy không lớn, nhưng đều bị Diệp Tu Bạch nghe thấy hết.
Kết quả khi Diệp Sơ Dương thò đầu vào, lúc vừa nhìn vào bên trong, đôi mắt đào hoa đụng ngay đôi mắt phượng của anh zai nhà mình đang giấu như tia thâm thúy.
Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương như rơi từ trên cao xuống dưới vực thẳm.
Thời điểm đối diện với ánh mắt Diệp Tu Bạch, cô liền biết vừa rồi mình cùng An Thành Quân nói chuyện, sớm bị Diệp Tu Bạch nghe thấy hết rồi.
Ngạc nhiên chưa.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, nội tâm có chút lẫn lộn, đứng thẳng lưng, sau đó quang minh chính đại đẩy cửa văn phòng ra, đi về phía Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch ngước mắt nhìn thiếu niên trước mắt, đi từng bước một đi tới, tự nhiên thấy trên mặt đối phương có vẻ bất đắc dĩ và lẫn lộn.
Lập tức trên mặt người đàn ông liền tươi cười nhẹ nhàng