Edit: Cá
Nói khoa trương hơn thì thậm chí Lục Cảnh Hành còn chẳng biết ác ma chi mắt là cái gì.
Đối diện với ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Lục Cảnh Hành, Diệp Sơ Dương sờ cằm, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này cho anh ta biết.
Dù sao hai người cũng coi như đã cùng nhau uống rượu hữu nghị rồi.
Hơn nữa Lục Cảnh Hành lại có quan hệ tốt với Diệp Tu Bạch như vậy, Diệp Sơ Dương thật sự không tin người đàn ông này có thể vạch trần chuyện của cô. À không đúng, vẫn có khả năng chứ.
Ví dụ như nói cho Diệp Tu Bạch biết.
Diệp Sơ Dương vừa chửi thầm trong bụng nhưng bên ngoài lại nói hết chuyện đó cho Lục Cảnh Hành.
Nghe xong, Lục Cảnh Hành lập tức nhìn Diệp Sơ Dương đầy kỳ quái.
Anh ta thực sự không rõ----
Vì sao tiểu tử Diệp Sơ Dương này bình thường lại gặp nhiều chuyện kỳ lạ thế chứ? Hơn nữa vận khí còn tốt như vậy?
Không sai.
Lục Cảnh Hành thật sự cảm thấy Diệp Sơ Dương rất may mắn. Phải biết rằng nếu đối phương coi trọng thứ gọi là ác ma chi mắt như vậy thì hiển nhiên ác ma chi mắt là đồ tốt.
Còn nữa, Diệp Sơ Dương cũng nói rồi, thứ đó có thể là chìa khoá kho báu gì đó.
“Tôi thấy nếu cậu tìm được kho báu thì có thể chia cho tôi một nửa.” Lục Cảnh Hành ỷ lại bây giờ chỉ có mình và Diệp Sơ Dương nên hành động và biểu cảm triệt để chứng minh thế nào là không biết xấu hổ.
Diệp Sơ Dương chỉ tặng cho anh ta một ánh mắt xem thường.
Một lúc lâu sau cô mới cau mày, “Thật ra cũng không ai biết cái kho báu đó là gì.”
“Nhưng chỉ cần nghe hai chữ kho báu này là đủ rồi.” Lục Cảnh Hành thay đổi dáng ngồi một chút, thần sắc nhàn nhạt, “Chỉ cần hai chữ này đã đủ xua người như xua vịt rồi. Cho nên đúng như Thiên Diện nói, cậu thực sự phải cẩn thận đấy. nhưng mà cũng đừng lo lắng quá.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức nhướn mày với anh ta.
Lục Cảnh Hành thấy biểu cảm của cô thì chỉ cười cười đầy ý vị sâu xa.
*
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương liền biết biểu cảm hôm qua của Lục Cảnh Hành là có ý gì.
Cô nghe được một tin đồn.
Về ác ma chi mắt.
Theo người ta truyền ra thì tung tích của ác ma chi mắt giờ đang ở nước S, một đất nước vừa bần cùng vừa giàu có.
Bần cùng là vì người dân thấp cổ bé họng của đất nước này vô cùng nghèo đói khổ cực. Còn giàu có là vì ở nước này cũng có rất nhiều ông trùm giàu có, còn là những ôm trùm lớn tiếng tăm lẫy lừng trên thế giới.
Cho nên nếu ác ma chi mắt ở trong tay giới giàu có của nước này thì cũng hợp lẽ thường.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết chuyện này chắc chắn là do Lục Cảnh Hành làm ra.
Cô cười cười, thầm nghĩ lúc trước anh ta tự tin như vậy, quả thật vẫn có chút bản lĩnh.
Diệp Sơ Dương cười, sau đó cầm lấy cái đồng hồ báo thức kỳ quái hôm qua tiện tay mang về từ lâu đài cổ.
Thật ra chính Diệp Sơ Dương cũng không biết tại sao cô lại muốn lấy thứ này.
Lúc ấy trong lòng cô chỉ có một cảm giác rất mãnh liệt----
Nếu cô không lấy nó về thì có lẽ sẽ phải hối hận cả đời.
Sau đó lúc cô phản ứng lại thì dưới ánh mắt kỳ quái của Từ Đinh Linh, cô đã cầm cái đồng hồ báo thức này lên rồi.
Đối với hành động của mình, ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ lạ chứ đừng nói Từ Đinh Linh.
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn đồng hồ báo thức, tự hỏi một chút rồi cuối cùng vẫn lấy ra vài dụng cụ, sau đó ngồi thẳng người trước cái bàn nhỏ.