Edit: Cá
Diệp Sơ Dương: “…”
Cần cái mẹ gì chứ.
Cô có đi quá giới hạn đâu!
Diệp Sơ Dương không còn gì để nói, cô xoa ấn đường, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.
Tuy Diệp Sơ Dương thật sự rất muốn lôi tên Lục Cảnh Hành này ra đập cho một trận nhưng----
Tính đi tính lại, nếu cô thật sự đánh anh ta thì không biết anh ta dám nói gì cô trước mặt Diệp Tu Bạch nữa.
Diệp Sơ Dương chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Thiên Diện, thấp giọng nói gì đó để giải toả không khí xấu hổ này. Kết quả liền nghe thấy người đàn ông nào đó hô to----
“Vãi chưởng, Diệp Sơ Dương cậu dám ngồi bên cạnh người đàn ông khác! Sao cậu không ngồi cạnh tôi?!”
Diệp Sơ Dương: “…Anh câm miệng cho tôi. Tôi ngồi cạnh anh ta có khác gì ngồi cạnh anh à? Chẳng lẽ anh không phải đàn ông?”
Lục Cảnh Hành: “…” Hình như nói cũng có lý.
Nhưng dù sao vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.
Lục Cảnh Hành nghĩ mãi cũng không biết có vấn đề chỗ nào, vì thế anh ta trầm tư một lát rồi kín đáo nhìn về phía Thiên Diện, “Sao anh lại rảnh rỗi như vậy?”
Thiên Diện: “Tôi rảnh hay không liên quan gì đến anh? Mà cho dù tôi không rảnh thì vẫn có thời gian đến gặp Diệp.”
Lời này nghe có vẻ tuyệt đối không có gì mờ ám.
Nhưng lọt vào tai Lục Cảnh Hành thì chắc chắn là có ý xấu.
Thiên Diện chắc chắc có ý gì đó với Diệp Sơ Dương!
Lục Cảnh Hành: “Sao anh lại muốn gặp cậu ấy? Tôi nói cho anh biết, cậu ấy đã có đối tượng rồi. Cho dù anh có đến gặp cậu ấy mỗi ngày cũng vô dụng.”
Thiên Diện: “… Cậu nói xem có phải anh ta có bệnh không?!”
Diệp Sơ Dương: “… Tôi cũng cảm thấy anh ta bị bệnh thật rồi.”
Hai người có mẹ gì với nhau đâu chứ!
Cô và Thiên Diện là quan hệ tiền bối hậu bối thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn, sao vào miệng Lục Cảnh Hành lại biến thành cái dáng vẻ chết tiệt gì không biết?
Tên Lục Cảnh Hành này muốn lên trời luôn phải không?!
Cuối cùng, dưới ánh mắt vô cùng ai oán của Lục Cảnh Hành, Diệp Sơ Dương hừ lạnh một tiếng nói, “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn đem quan hệ trưởng bối vãn bỗi thuần khiết của chúng tôi ra bôi nhọ lung lung nữa thì tôi khâu mồm anh lại đấy.”
Lục Cảnh Hành: “…”
Sau khi trầm mặc một lát thì Lục Cảnh Hành bắt được một điểm kỳ lạ trong lời Diệp Sơ Dương.
Anh ta chớp mắt nhìn Diệp Sơ Dương và Thiên Diện, cuối cùng hỏi, “Chờ đã, hai người là quan hệ vãn bối trưởng bối?”
Thiên Diện: “… Phải.” Tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận nhưng đấy là sự thật.
Ai bảo vị sư phụ không đáng tin nhà anh ta nói ông ấy và Diệp Sơ Dương cùng thứ bậc chứ?
Lục Cảnh Hành nghe Thiên Diện nói vậy thì lập tức vui vẻ.
Anh ta gần như quên mất lúc trước chính mình vẫn nhắm vào người nào đó. Anh đứng dậy khỏi sopha, sau đó đi tới giữa Diệp Sơ Dương và Thiên Diện, ra sức chen vào giữa, trực tiếp ép Diệp Sơ Dương ra bên cạnh.
Diệp Sơ Dương: “…”
Sau đó, Lục Cảnh Hành lại nghiêm trang hỏi, “Xin hỏi cậu và Cửu thiếu nhà chúng tôi ai là bề trên ai là bề dưới?”
Thiên Diện trầm tư rồi cuối cùng vẫn không có dũng khí nói dối trước mặt trưởng bối Diệp Sơ Dương, “Tôi là vãn bối.”
“Ui, cậu là vãn bối à!” Nghe thấy hai chữ này mắt Lục Cảnh Hành như phát sáng cả lên. Một giây sau, anh ta nói một câu khiến Thiên Diện có suy nghĩ muốn bóp chết anh ta ngay lập tức.
Lục Cảnh Hành tủm tỉm nói, “Nhưng tôi và Diệp Cửu thiếu của chúng ta là cùng thế hệ đó nha, mau gọi tôi là ba đi!”