Edit: Cá
Người nói câu này là một đệ tử khác của phái Mao Sơn.
Trên mặt anh ta là vẻ bất lực và giận dữ.
Người giết Du An sư huynh rõ ràng đã tìm được rồi, nhưng rốt cuộc Cung Tuấn muốn giở trò gì nữa? Hắn ta luôn cảm thấy hung thủ giết người thật sự là người khác, kiểu gì cũng đòi tìm Diệp Sơ Dương.
Cung Tuấn nghe thấy anh ta nói vậy thì lập tức cười lạnh một tiếng.
“Người kia nói hắn là hung thủ giết người là xong à? Lỡ đâu tên họ Diệp kia bắt hắn gánh tội thay mình thì sao? Không phải cậu ta đến từ Diệp gia à? Loại chuyện như thế này với cậu ta chỉ là chuyện nhỏ thôi?”
Nghe vậy, những đệ tử phái Mao Sơn khác hoàn toàn không còn gì để nói.
Loại người như cái sào chọc cứt này bọn họ có thể làm gì được?
Ngẫm lại cũng vô cùng mệt mỏi.
Đúng lúc mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, định bỏ đi thì lại liếc thấy một bóng người. Vừa nhìn thấy, thần kinh mọi người lập tức căng lên.
Đm!
Người đang đứng khoanh tay tựa vào cửa xem diễn trò từ bao giờ không phải chính là Diệp Sơ Dương à?!
Bọn họ lập tức đem ánh mắt tập trung trên người Cung Tuấn.
Quả nhiên, Cung Tuấn vừa thấy Diệp Sơ Dương đến thì lập tức hét lên lao về phía cô. Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Sơ Dương bỗng giơ chân lên, động tác dứt khoát đá vào hạ bộ đối phương.
Cung Tuấn rầm một tiếng ngã trên mặt đất, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Dáng vẻ mong manh yếu đuối đó làm mọi người có mặt ở hiện trường trố mắt ngạc nhiên. Sau đó bọn họ đem ánh mắt dừng trên người Diệp Sơ Dương, không nhịn được nuốt nước miếng.
Vãi chưởng!
Thiếu niên này tàn nhẫn như vậy sao?
Các đệ tử Mao Sơn nhìn nhau không nói gì.
Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn mọi người, rồi chậm rãi mở miệng, “Các người còn đứng đó làm gì? Chạy ra đưa sư huynh thiểu năng trí tuệ nhà mình về đi. Đầu óc có vấn đề thì cũng không cần ra ngoài làm loạn mù quáng như vậy, đau mắt tôi.”
Nghe vậy, mấy đệ tử phái Mao Sơn điên cuồng gật đầu, mỗi người nâng một chỗ, đưa Cung Tuấn ra ngoài.
Thấy bọn họ rời đi, Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Sơ Dương bỗng nghe thấy một tràng cười.
Cô nhìn theo hướng âm thanh thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, nhìn qua có vẻ vô cùng nghệ sĩ.
Diệp Sơ Dương nhìn người trước mắt, không khỏi bật cười, “Thiên Diện, sao anh lại ở đây?”
“Nghe nói cậu ở đây nên tôi đến xem sao.” Thiên Diện xua tay, trong mắt hiện lên ý cười. Lúc anh ta đi đến gần Diệp Sơ Dương thì Lục Cảnh Hành và Túc Nhất cũng vừa vặn đi ra khỏi thang máy.
Lập tức, thêm cả Từ Đinh Linh tổng cộng là năm người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rơi vào trạng thái trầm mặc.
Cuối cùng, Từ Đinh Linh bị Thành Khải Uyên nghe tiếng đến đưa đi, còn lại Diệp Sơ Dương và ba người Túc Nhất Lục Cảnh Hành và Thiên Diện cùng đi vào phòng.
Diệp Sơ Dương dựa vào sopha, nhìn Lục Cảnh Hành ngồi nghiêm trang, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn trước mặt, dáng vẻ thật sự có hơi thiếu đòn.
Diệp Sơ Dương xoa ấn đường, không nhịn được mở miệng, “Nói thật, Nhị gia anh đừng có bộ dạng như kiểu tôi đi quá giới hạn với người ta xong anh đang đối mặt với người ta nữa.”
Lục Cảnh Hành: “Không chỉ cậu đâu, ngay cả tôi cũng có cảm giác này. Nhưng vì hạnh phúc của cậu và Diệp Tu Bạch, tôi cần phải làm vậy.”