Edit: Cá
Nói thế nào thì thân phận của cô cũng vẫn là một bí ẩn trong lòng Đàm Minh Khôn.
Đàm Minh Khôn không nói chuyện của Huyền môn cho cô biết mới là lựa chọn chính xác nhất.
Ngược lại, nếu Đàm Minh Khôn đem chân tướng câu chuyện nói hết cho cô thì Diệp Sơ Dương có khi lại nghi ngờ lập trường của vị huynh đệ trước mắt này.
Diệp Sơ Dương nhìn ông ta một cái, cuối cùng nhếch miệng nói, “Tuy ông không trả lời vấn đề thứ hai của tôi nhưng không sao cả, tôi vẫn sẽ cho ông đáp án.”
Nói xong câu đó, cô cười nhẹ, “Thật ra chắc là ông cũng đoán được một chút, thầy của tôi là người Huyền môn. Mà người đó trước kia còn là môn chủ Huyền môn, Diệp Sơ.”
“Cái gì?!”
Bất ngờ nghe thấy những lời này của Diệp Sơ Dương, Đàm Minh Khôn lập tức kinh ngạc thốt lên.
Trước khi nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Đàm Minh Khôn đã tưởng tượng ra vô số đáp án, nhưng thật sự không thể nào nghĩ được đáp án thực sự lại là có quan hệ với Diệp Sơ.
Nhưng mà, nếu đó là Diệp Sơ thì thân phận của thiếu niên trước mặt này quả thật không có gì xấu.
Cuối cùng để đảm bảo an toàn, Đàm Minh Khôn lại hỏi, “Có thể cho tôi biết cậu và Diệp môn chủ quen nhau như thế nào không?”
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền bật cười.
Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Đàm Minh Khôn đang thử mình.
Nhưng cô vừa là Diệp Sơ vừa là Diệp Sơ Dương, hoàn toàn chẳng ngại bị thử như vậy.
Cô cười như không cười nói, “Tôi gặp lúc Diệp môn chủ ra ngoài du lịch, lúc ấy Diệp môn chủ vẫn chưa trở thành môn chủ của Huyền môn, tất nhiên chỉ là đệ tử của Huyền Cơ sư tôn thôi.”
“Việc tại sao Diệp môn chủ lại coi trọng tôi thì chắc có lẽ là cảm thấy tôi cũng họ Diệp, tương đối có duyên, sau đó lại thấy tôi đẹp trai như vậy nên nổi sắc tâm nhận tôi làm đệ tử.”
Diệp Sơ Dương càng nói càng không có giới hạn làm khoé miệng Đàm Minh Khôn liên tục run rẩy.
Tuy trong lòng Đàm Minh Khôn, Diệp Sơ Dương là một người vô cùng đặc biệt, cho dù ăn nói ngông cuồng như thế cũng không phải là cô có tính xấu gì. Nhưng có những lời chỉ trong lòng mình biết là được.
Nói ra thì rất xấu hổ đúng không?
Vì thế, Đàm Minh Khôn cuối cùng vẫn không nhẫn nại được nói, “Cái đó, Diệp môn chủ là sư phụ của cậu. Cậu không thể nói cô ấy như thế.”
Diệp Sơ Dương: “…”
A, đúng vậy nhỉ.
Bây giờ cô đã không còn là Diệp Sơ, dù có tự nói mình thì cũng nên chú ý một chút. Đặc biệt là ở trước mặt đệ tử Huyền môn.
Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương dùng ánh mắt vô cùng xin lỗi nhìn người đối diện.
Sau đó, Diệp Sơ Dương nghe thấy Đàm Minh Khôn nói, “Theo cậu nói thì cậu là đệ tử của Diệp môn chủ, thứ bậc ở trên tôi.” Nói xong, Đàm Minh Khôn bỗng khom lưng với Diệp Sơ Dương, “Diệp sư thúc.”
Diệp Sơ Dương: “… Không cần khách khí như vậy đâu, ông cứ gọi tôi là Diệp là được rồi.”
Lúc Diệp Sơ Dương vẫn là Diệp Sơ, bị ông lão bảy tám chục tuổi gọi là sư thúc vẫn cảm thấy rất bình thường nhưng bây giờ thì khác.
Xưng hô và đại lễ như vậy cô thật sự không nhận nổi.
Đàm Minh Khôn cũng không có áp lực tâm lý gì với chuyện này, nghe Diệp Sơ Dương nói vậy thì chỉ gật đầu.
Cuối cùng ông ta nói, “Vòng thi cuối cùng này cũng có kết quả rồi, đến lúc đó chúng ta đem kết quả thông báo với các môn phái lớn.” Nói xong, Đàm Minh Khôn lại cảm thán một câu, “Không ngờ vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn là Huyền môn chúng ta giành vị trí thứ nhất.”