Edit: Cá Vietwriter
Ông ta nhìn Diệp Sơ Dương dò hỏi, “Bây giờ chuyện của lâu đài cổ cũng đã giải quyết xong, có phải cậu nên nói cho tôi biết lai lịch của cậu rồi chứ?”
Từ lúc bắt đầu cuộc thi đến giờ, thứ mà Đàm Minh Khôn mong chờ nhất không phải là quán quân là ai, cũng không phải môn phái phong thuỷ của quán quân, mà là thân phận của Diệp Sơ Dương.
Đây cũng là lí do bây giờ ông ta gấp gáp như vậy.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Đàm Minh Khôn, Diệp Sơ Dương cúi đầu cười cười, “Đương nhiên tôi có thể nói thân phận của mình cho Đàm đại sư biết, nhưng tôi hy vọng trước khi nghe đáp án của tôi thì Đàm đại sư có thể trả lời tôi hai vấn đề.”
“Cậu đang chơi tôi đấy à?!” Đàm Minh Khôn tí thì bị câu này của Diệp Sơ Dương làm cho tức chết.
Thiếu niên trước mặt này có ý gì?
Chả phải vừa rồi còn nói chỉ cần chờ đến lúc giải quyết xong việc sẽ nói thân phận của mình cho ông sao? Sao bây giờ lại muốn ông trả lời cái gì nữa?
Mẹ nó lại chuyện gì nữa đây?
Đàm Minh Khôn hung hăng hít một hơi, rất muốn nổi giận nhưng nghĩ đến người đứng trước mặt này lại là vãn bối của mình, ông ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì không tương xứng với thân phận của mình.
Thấy dáng vẻ tức giận của Đàm Minh Khôn, trên mặt Diệp Sơ Dương cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Cô cười nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt đào hoa lại nhiễm vài phần thâm ý lạnh lẽo. Ngay sau đó Đàm Minh Khôn nghe thấy tiếng cười nhạt của Diệp Sơ Dương.
“Đàm đại sư yên tâm, con người tôi luôn nói được làm được, nếu tôi đã đồng ý với ông thì tất nhiên tôi sẽ nói cho ông chân tướng sự thật. Nhưng thật xin lỗi, trước khi tôi nói cho ông chân tướng thì tôi có nên tìm hiểu trước xem tôi và ông có cũng chiến tuyến hay không?”
Nếu đổi lại là trước kia thì Diệp Sơ Dương tuyệt đối sẽ không nói nhảm nhiều lời như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác.
Cô vốn không biết tình hình hiện tại của Huyền môn, cũng không biết bây giờ ai là người đứng đầu Huyền môn.
Hơn nữa, xảy ra chuyện của Lương Thanh Bình lúc trước, Diệp Sơ Dương cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nghe được những lời của Diệp Sơ Dương, Đàm Minh Khôn cũng không lập tức phản bác.
Giống như cũng đang suy nghĩ chuyện đó.
Huyền môn bây giờ đã khác Huyền môn trước kia.
Đàm Minh Khôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Sơ Dương, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được thôi, chỉ cần không quá khó xử thì tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu.”
Nghe vậy, nụ cười nhạt trên mặt Diệp Sơ Dương càng thêm thâm thuý.
Lúc sau, cô cất tiếng, “Tôi muốn hỏi, người chủ Huyền môn bây giờ là ai?”
Đàm Minh Khôn không ngờ Diệp Sơ Dương lại đi thẳng vào chủ đề như vậy.
Ông ta kín đáo nhìn cậu, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật, “Lâm Dận Nhiên.”
“Hả?” Lúc nghe đến ba chữ này, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thán một tiếng rồi hỏi tiếp, “Vậy có thể nói cho biết tại sao Huyền môn lại lui về ở ẩn lánh đời không?”
Đối với Đàm Minh Khôn mà nói, nếu vấn đề thứ nhất còn hơi khó trả lời thì vấn đề thứ hai của Diệp Sơ Dương thực sự là đau lòng.
Bởi vì---
Chuyện này thực sự còn liên quan đến rất nhiều thứ khác.
Đàm Minh Khôn tự hỏi một lát rồi mới lắc đầu với Diệp Sơ Dương, “Về chuyện này tôi chỉ có thể nói xin lỗi với cậu. Chuyện của Huyền môn bọn tôi, tôi không thể nói cho cậu được.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không hề bất ngờ.