*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá
Nghe Lưu Tam Thổ nói vậy, Diệp Sơ Dương nhướn mày, cô hơi bất ngờ hỏi, “Giúp tôi? Anh không cần đi điều tra à? Mà anh cũng nghĩ giống tôi sao?”
Nghe vậy, Lưu Tam Thổ càng ngượng ngùng gãi đầu, sau đó nhỏ giọng, “Tôi cũng định đào ở đây.”
Đã nói rõ ràng thế rồi thì Diệp Sơ Dương cũng không thể không đồng ý với người ta. Vì thế cô vô cùng tốt bụng chỉ anh ta, “Xẻng ở trong căn phòng thứ hai đó.”
“Được, cảm ơn.” Sau khi nói cảm ơn xong Lưu Tam Thổ lập tức đi vào trong phòng.
Một phút sau, hắn đi từ đại sảnh lớn ra, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng đi đến sau lưng Diệp Sơ Dương. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mặt, trong mắt Lưu Tam Thổ đột nhiên hiện lên vẻ giằng co nhưng cũng mau chóng biến mất.
Hắn giơ xẻng lên, mạnh mẽ đập xuống.
Dùng lực lớn như vậy có thể đoán sau khi cái xẻng này đập xuống người thì máu sẽ bắn tung toé cỡ nào.
Chỉ là loại chuyện máu me bạo lực này lại không xảy ra trên người Diệp Sơ Dương.
Cô vừa nghe thấy tiếng xẻng vung lên xé không khí “vút” một cái thì không hề do dự lập tức tránh sang một bên.
Diệp Sơ Dương vừa đứng yên thì cái xẻng kia cũng nện xuống mặt đất, phát ra một âm thanh nặng nề.
Thiếu niên ôm cánh tay, chậm rãi xoay người nhìn Lưu Tam Thổ.
Lưu Tam Thổ thấy Diệp Sơ Dương thuận lợi tránh được một xẻng này thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn hoàn toàn không ngờ tốc độ của thiếu niên trước mắt lại nhanh như vậy!
Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Mặt Lưu Tam Thổ tái nhợt nhìn Diệp Sơ Dương, trong mắt lộ ra tia hoảng sợ. Hắn vốn cho rằng mình có thể thuận lợi giải quyết Diệp Sơ Dương, nhưng không ngờ___
Người tính không bằng trời tính.
“Cậu…” Mọi từ ngữ như bị nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng không nói được.
Mà so với Lưu Tam Thổ đang cực kì khẩn trương thì Diệp Sơ Dương lại vô cùng bình tĩnh.
Cô vẫy tay với người đàn ông trẻ trước mặt, có hơi cảm khái, “Sao nhìn anh có vẻ sốt sắng thế? Không chờ được lúc chúng ta đào được gì đó rồi mới ra tay đánh tôi được à.”
“Cậu có ý gì?” Lưu Tam Thổ ngạc nhiên hỏi.
“Có ý gì? Ý là chắc anh không biết ở đây có gắn camera à?” Vừa nói, Diệp Sơ Dương vừa vui vẻ đưa tay chỉ về một phía, sau đó thậm chí còn không chút để ý phất tay với đối phương.
Theo động tác của Diệp Sơ Dương, Lưu Tam Thổ mới phát hiện được camera lắp phía dưới mái hiên.
Hắn không ngờ tới, thực sự không ngờ.
Lưu Tam Thổ đã sắp không chống đỡ được rồi Diệp Sơ Dương còn sợ chưa đủ, tiếp tục kín đáo nói, “Lúc anh giết Du An thì vận khí coi như không tồi, lúc ấy camera chỉ lắp trong phòng nên không ai nhìn thấy ai đã giết anh ta.”
“Chẳng qua là bây giờ vận khí hơi kém thôi.”