Edit: Tử Đằng
Lục Cảnh Hành đương nhiên không biết Diệp Sơ Dương suy nghĩ cái gì.
Anh chỉ liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng, “Tôi nói cho cậu biết, tôi chắc chắn sẽ đem những chuyện xảy ra hôm nay kể hết cho tên kia nghe. Cậu có muốn trốn cũng không xong.”
Diệp Sơ Dương: “Tôi nói Lục nhị gia này, anh có biết bộ dạng anh hiện tại giống cái gì không?”
Lục Cảnh Hành: “Gì?”
Diệp Sơ Dương: “mấy đứa trẻ con khi bị bạn bè mình khi dễ liền chạy về méc mẹ.”
Trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên tức khắc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Cảnh Hành: “....... cười bò! hahahaha”
Đôi lúc Lục Cảnh Hành thực sự không biết, Diệp Tục Bạch sao lại thích cái tên đểu Diệp Sơ Dương này chứ! Cái tên suốt ngày dỗi này rốt cuộc có chỗ nào có thể so sánh với đứa con gái chứ?
Dù nghĩ thế nào đi nữa, Lục Cảnh Hành cũng thể nghĩ ra nổi.
Vì thế, cuối cùng Lục Cảnh Hành đành lựa chọn từ bỏ.
“Không lằng nhằng nữa. Anh đưa tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Diệp Sơ Dương đứng đắn, xua xua tay với người đàn ông.
Nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của đối phương, Lục Cảnh Hành không quan tâm đến những chuyện vừa nãy, mà nói “Mang cậu đến để gặp một người.”
Câu nói vừa dứt, cánh cửa phòng liền bị mở ra.
Nghênh diện đi tới là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cao gầy.
Mái tóc vàng của người đàn ông được buộc nhẹ sau gáy, và một đôi mắt xanh trông cực kỳ dịu dàng.
Lục Cảnh Hành lúc sau nhìn thấy người đi tới, trên mặt lộ ra một mạt cười nhạt, “Tiểu tể tử lại đây, giới thiệu với cậu một chút. Đây là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Friedheim, Edwin.”
Sau đó, Lục Cảnh Hành giới thiệu Diệp Sơ Dương với người đàn ông kia.
Diệp Sơ Dương và Edwin bắt tay nhau, hai bên đều nở một nụ cười.
Edwin thật không hổ danh là hoàng thất nước L, cả người cho người khác một loại cảm giác thoải mái và thực sự tôn quý.
Một người đàn ông như vậy, thật không giống với trong lời đồn.
Thực tế, Diệp Sơ Dương nghĩ vậy cũng không sai.
“Đấu trường ngầm này là thuộc sở hữu của anh Edwin, hôm nay thật đúng là nhờ vào anh Edwin cả.” Lục Cảnh Hành cười nói.
Lúc trước nghe đồn đầu trường ngầm này thuộc sở hữu của gia tộc Friedheim, nhưng hiển nhiên là tất cả mọi người đều không tin điều đó. Chẳng qua, người ta không muốn tin thôi. Đây chẳng phải là sự thật sao?
Gia tộc Friedheim đã kế thừa mấy trăm năm lịch sử, nếu thật sự chỉ là phế vật, sớm đã biến mất theo dòng lịch sử rồi.
Sao có thể còn tồn tại đến bây giờ?
Edwin sau khi nghe Lục Cảnh Hành nói, cười cười, có vài phần không thèm để ý bộ dạng, “Nhị gia khách khí rồi, đây là điều tôi nên làm. Nhưng mà, hôm nay thật sự cũng làm cho tôi mở rộng tầm mắt.”
Nói xong mấy chữ cuối, Edwin đem ánh mắt đặt trên người Diệp Sơ Dương.
“Hôm nay tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Cửu thiếu, nhưng Diệp Cửu thiếu thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt.” Edwim cười nói.
Không chỉ riêng Edwin, còn có những người khác nữa, đều bị sốc bởi thân thủ của Diệp Sơ Dương đã triển lộ ra ngày hôm nay.
Nghe được những lời này, Diệp Sơ Dương giống như thẹn thùng cười cười.
Nhưng mà câu tiếp theo của Edwin tức khắc làm cho khuôn mặt tươi cười của Diệp Sơ Dương biến thành xấu hổ.
Edwin: “Tôi cũng tin tưởng Diệp Cửu thiếu tuyệt đối không phải con gái, nếu không tôi cũng sẽ phát sóng trực tiếp ăn phân.”
Diệp Sơ Dương: “..................”
Đầu năm nay làm sao vậy, nhiều người lại đua nhau thích ăn phân vậy