Edit: Tử Đẳng
Vốn dĩ ý của Lục Cảnh Hành, định là không mang theo Túc Nhất.
Chỗ khách sạn này có cái làm người khác không yên lòng, thật ra anh hy vọng Túc Nhất có thể ở đây bảo vệ tên kia thật tốt.
Nhưng nghĩ lại thì, Diệp Tu Bạch chưa lần nào xuất hiện ở đây, nhưng lại có người đại diện Diệp gia ở đây rồi. Lúc này, phải cân nhắc, Lục Cảnh Hành cũng chỉ có thể mang theo mỗi mình Túc Nhất mà thôi.
Trước khi đi, anh còn không quên dặn đi dặn lại Diệp Sơ Dương, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có mà làm bậy, nếu không mỗi ngày tôi sẽ đến chỗ Diệp Tu Bạch tố cáo cậu. Nói cho hắn biết cậu chính là con gái!”
Nghe được một câu như vậy, Diệp Sơ Dương xém chút nữa thì cười ra tiếng.
Cô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hành, sau đó chậm rãi nói, “Anh xem liệu anh ta có tin hay không.”
“Đương nhiên là không, đừng nói là hắn, đến ta còn chẳng tin được. Nhưng nói ngắn lại một câu, chính là cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại khách sạn, biết chưa?”
Diệp Sơ Dương vội vàng điên cuồng gật đầu.
Lục Cảnh Hành lúc này kỳ thực giống y chang bà mẹ đang nhọc lòng vì con cái, Diệp Sơ Dương cảm thấy chua xót cho anh ta.
Đám người Lục Cảnh Hành nhanh chóng rời đi.
Diệp Sơ Dương dựa vào cửa sổ trong phòng khách sạn, ánh mắt nhìn lên chiếc xe hơi màu đen đang chạy như bay, sau đó cong cong khóe miệng, từ từ lấy bộ quần áo đen rộng thùng thình từ trong tủ ra, thay quần dài đen cùng ủng đinh, đi vào phòng tắm.
Cô nhìn người trong gương, ánh mắt có vài phần ý cười châm chọc.
Lục Cảnh Hành không muốn cho cô đi, nhưng anh ta lại quên mất rằng, cô đang cùng Kage hợp tác. Kage tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Theo suy nghĩ của Kage, Diệp Sơ Dương xuất hiện sẽ làm cho tinh thần Lục Cảnh Hành bị nhiễu loạn.
Hơn nữa, Diệp Sơ Dương cũng có thể làm vũ khí bí mật của hắn, đến lúc đó Lục Cảnh Hành cùng người của họ Moore câu thương lưỡng bại, sẽ quay lại cắn Lục Cảnh Hành một cái, kết quả như vậy thật sự là hoàn mỹ.
Chỉ thật đáng tiếc, hôm nay anh đây định làm Kage thất vọng một ngày.
Sau khi Diệp Sơ Dương sửa sang lại mình thật tốt, liền ngồi lên xe đi đến đấu trường đi đấu ngầm.
Đấu trường thi đấu ngầm này nằm ở vùng ngoại ô. Nhưng cái gọi là vùng ngoại ô này, chỉ là so với tuyến đường chính hơi vắng vẻ xíu mà thôi. Cách đấu trường là một cái quán bar là bảo hộ ở vòng ngoài.
Quán bar có diện tích cực lớn, trong bóng đêm có vẻ rất náo nhiệt.
Diệp Sơ Dương đi vào quán bar, hướng tới lầu một mà đi, trên đường đi bị hai tên da đen đứng ở giữa cửa thang máy cản lại. Thấy thế, Diệp Sơ Dương hơi hơi cúi đầu, kéo kéo mũ, nhẹ giọng nói, “Tôi là Diệp Sơ Dương, ông Kage có kêu tôi tới đây.”
Nghe vậy, hai gã da đen liếc nhau, ngay sau đó khom lưng nói, “Diệp Cửu thiếu xin mời.”
Bộ dạng này, rõ ràng là đã bị Kage chào hỏi qua.
Diệp Sơ Dương đi vào trong thang máy, dựa vào vách chờ đợi.
Vài giây sau, cô tiến vào phạm vi đấu trường thi đấu ngầm.
Liếc mắt một cái nhìn lại, toàn là đám người đang kích động, ở giữa đám người chính là đấu trường.
Diệp Sơ Dương mở to mắt đảo qua một vòng.
Đấu trường này giống đấu trường thời La Mã cổ đại, trung tâm là sân đấu, bốn phía là công trình hình xoắn ốc, trên tầng hai đều đã kín người.
Thật nhanh, Diệp Sơ Dương liền thấy được Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đang đứng chung với một đám người, từ trang phục của đối phương mà nhìn, chỉnh tề như một, đều là người của họ Moore.
Nhìn có vẻ như ------
Nhà họ Moore có bao nhiêu người đều mang ra hết? Còn Lục Cảnh Hành chỉ mang theo mỗi mình Túc Nhất?
Haiz.
Mệt rồi đây.