*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tử Đằng
Thời gian trôi qua một phút một giây, một đệ tử khác của Mao Sơn Phái bỗng nhiên mở miệng nói, “Không phải là vừa có một người chết sao? Đến lúc đó làm cho cái tên họ Diệp kia cũng chết như vậy là được rồi? Người khác cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta.”
Nghe vậy, tên đệ tử đầu tiên đưa ra ý tưởng giết Diệp Sơ Dương gật gật đầu.
Thấy thế, Du An lại càng trầm mặc.
*
Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh cùng nhau về tới khách sạn, sau đó đem Từ Đinh Linh giao cho Thành Khải Uyên và Cát Lão.
Thành Khải Uyên vừa thấy đông tác này của Diệp Sơ Dương, liền biết ý của đối phương.
Diệp Sơ Dương đây là nói cho anh biết rằng, Từ Đinh Linh thật đúng là một nhân tài có thể đào tạo, cũng có thể được nạp vào tổ phong thủy. Chỉ cần bản thân Từ Đinh Linh đồng ý, thì coi như ván đã đóng thuyền.
Thành Khải Uyên tâm tình không tồi mang theo vẻ mặt bừng tỉnh đi làm công tác tư tưởng với Từ Đinh Linh.
Còn Diệp Sơ Dương lại trở về phòng mình.
Sau khi đi một vòng trong phòng, Diệp Sơ Dương phát hiện “Diệp Sơ Dương giả” mà lúc trước Kage đưa lại đây, là người thông minh, không tùy ý xáo trộn mọi thứ.
Chẳng qua là ---------
Trong góc phòng cô đã được đặt một chiếc camera mà thôi.
Diệp Sơ Dương đi đến trước mặt chỗ camera, đưa tay gõ gõ nó, sau đó cười nhạo một tiếng, “Ông Kage, nếu muốn hợp tác, thì phải có thành ý chứ.”
Nói xong, cô không cần cố sức liền đem camera bẻ xuống.
Sau đó, ném vào thùng ra trong phòng.
Làm xong hết mấy việc đó, Diệp Sơ Dương xoay người đi thẳng tới phòng Túc Nhất.
Lục Cảnh Hành biết cô thực sự đã trở về, cũng liền đi tới khách sạn, giờ phút này đang ngồi chờ ở phòng của Túc Nhất.
Lúc này, Diệp Sơ Dương cũng không tính lãng phí thời gian của đối phương.
Cửa phòng Túc Nhất mở ra, Diệp Sơ Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Mà đối phương cũng đang cảm giác được có người nhìn mình, dường như lập tức quay đầu qua.
Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia của Diệp Sơ Dương, anh hướng về phía đối phương nhướng mày, “Yu, đã trở lại rồi ư? Cậu không biết là lúc nhìn cái hàng giả kia, thấy ghê tởm như thế nào đâu.”
Diệp Sơ Dương: “Tốt xấu gì thì đối phương cũng giống tôi mà, anh ghê tởm là có ý gì chứ? Tôi thực sự xấu như vậy, khó coi như vậy sao?”
Lục Cảnh Hành: “......... Nếu cậu thấy tôi phi lý như vậy, thì tôi không cãi lại.”
Nói xong câu đó, Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, như vậy thật là cần có bao nhiêu thiến tấu liền có bấy nhiêu tiến tấu.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tức khắc cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến phía sofa ngồi xuống đối diện đối phương.
Cô lười biếng dựa vào trên ghế sofa, cuối cùng híp mắt hỏi, “Tôi nghe nói là anh đã giao bản vẽ thiết kế vũ khí cho Kage?”
“Cho rồi. Đám người đó bắt cậu để uy hiếp tôi, tôi còn có thể làm sao bây giờ?” Lục Cảnh Hành nháy mắt vô tội nháy mắt, “Tuy rằng đối với tôi mà nói cậu không quan trọng bằng một phần của bản vẽ vũ khí, nhưng Diệp Tu Bạch lại không nghĩ như vậy. Nếu cậu ở địa bàn của tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi có thể sống yên ổn đến già sao? Tôi vẫn còn muốn nhìn thấy thằng nhóc con nhà tôi cưới vợ và sinh con nữa.”