Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 796




Edit: Cá

“Đương nhiên.”

Kage nghiến răng, nói từng chữ một.

Nghe vậy, trên mặt Lục Cảnh Hành hơi thả lỏng, cũng đã xuất hiện nụ cười hiếm hoi trong ngày.

Vài phút sau, Lục Cảnh Hành đưa Diệp Sơ Dương và Túc Nhất lên xe. Đồng thời trước khi đi cũng nhanh chóng giao lại các bản vẽ được bảo vệ rất kỹ cho đối phương.

“Nhị gia, bản vẽ vũ khí này đã bị chúng ta nghiên cứu rất kỹ rồi. Gia tộc Moore còn muốn lấy đi làm gì?” Túc Nhất vừa lái xe vừa hỏi.

Truyện được edit tại Vietwriter.com.

Nghe vậy, Lục Cảnh Hành thản nhiên chớp mắt, nhàn nhạt nói, “Bọn họ đương nhiên biết là chúng ta đã gần như chế tạo được loại vũ khí này. Cho nên trước khi chúng ta đưa ra thành phẩm thì họ phải tìm cách hoá giải nó.”

“Ra là vậy.” Túc Nhất gật đầu, sau đó nhìn qua gương chiếu hậu về phía thiếu niên đã kéo miếng vải đen trên mắt xuống, thấp giọng hỏi, “Cửu thiếu, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Diệp Sơ Dương day ấn đường, cất giọng khàn khàn. Cô vươn tay xoa cổ họng, hỏi, “Có nước không? Cả đêm tôi không uống nước rồi.”

Nghe vậy, Túc Nhất chớp mắt, có vài phần ý tứ xin lỗi.

“Xin lỗi, Cửu thiếu, trong xe không có nước. Cậu chịu khó một chút nha.”

“Thôi không sao.” Diệp Sơ Dương thấp giọng lên tiếng, sau đó liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nếu bây giờ cô mở mắt ra sẽ phát hiện Lục Cảnh Hành ngồi bên cạnh đang chăm chú nhìn mình qua gương chiếu hậu.

Xe nhanh chóng dừng ở khách sạn.

Diệp Sơ Dương trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Thành Khải Uyên và Cát Trung Thông đợi nửa ngày ở phòng, trong lòng lo cho Diệp Sơ Dương muốn chết đi được, bây giờ thật vất vả mới đợi được tin Diệp Sơ Dương đã trở về, đương nhiên muốn chạy ra gặp luôn.

Nhưng mà, bọn họ chỉ kịp thấy bóng dáng của Diệp Sơ Dương.

Là cái bóng nhanh chóng biến mất sau cánh cửa phòng.

Thành Khải Uyên dường như cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý, nhìn sang bên cạnh thấy Túc Nhất và Lục Cảnh Hành sắc mặt u ám. Anh ta nghĩ mãi mới chần chừ hỏi, “Túc Nhất tiên sinh, Cửu thiếu cậu ấy…”

“Không sao cả. Có lẽ tâm trạng không tốt.” Túc Nhất cười cười nói với Thành Khải Uyên, vẻ đen thui trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Dáng vẻ này cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng Thành Khải Uyên vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng Túc Nhất đã nói vậy rồi thì anh ta cũng không dám hỏi gì nữa.

Anh ta gật đầu.

Truyện được edit tại Vietwriter.com

Thấy thế, Túc Nhất trầm tư một lát rồi cười nói, “Thành tiên sinh và lão Cát cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Cửu thiếu sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, Túc Nhất cũng không lãng phí thời gian nữa, bèn ra dấu cho Lục Cảnh Hành rồi trở về phòng mình.

Thấy hai người rời đi, lão Cát nhìn cửa phòng Diệp Sơ Dương, rồi lại nhìn bóng dáng Túc Nhất và Lục Cảnh Hành, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà dò hỏi, “Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp.”

“Tôi cũng thấy thế.” Thành Khải Uyên nói, hơi nheo mắt, rồi lại tiếp lời, “Thôi, ý tứ của Túc tiên sinh có lẽ là không muốn chúng ta nhúng tay vào thì chúng ta cứ coi như không có chuyện gì đi. Còn Cửu thiếu thì cứ để cho cậu ấy nghỉ ngơi.”

Nói xong câu đó, Thành Khải Uyên và lão Cát cũng về phòng mình