Edit: Cao Hoa
Diệp Sơ Dương nói những lời này kỳ thật cũng là một gáo nước lạnh lên mặt Du An.
Cái gì mà tục nhân đều không cần?
Phải biết rằng khi mà dò tìm phong thủy người nào không cần dùng đến la bàn, thì chính là nhân vật lợi hại, hoặc thật sự chính là tiểu bạch.
Nhưng Diệp Sơ Dương có thể là tiểu bạch sao?
Loại chuyện này tùy tiện ngẫm lại đều biết là không có khả năng.
Nếu Diệp gia thật sự phái một tiểu bạch ra thi đấu, thì thật sự mặt mũi và thể diện đều bị ném đến không còn một mảnh.
Diệp gia chính là gia tộc để ý nhất vấn đề mặt mũi, nên loại chuyện này căn bản là không có khả năng phát sinh.
Du An cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe liền hiểu ý trong lời nói của Diệp Sơ Dương. Sắc mặt của hắn đột nhiên khó coi một chút, cuối cùng cười nhạo một tiếng, nói: “Diệp thiếu hà tất khiêm tốn. Tôi tin rằng, trong trận thi đấu này Diệp thiếu nhất định là đối thủ mạnh nhất của tôi.”
Nghe vậy, lông mi Diệp Sơ Dương hơi hơi híp lại, không nói gì.
Nhưng mà trong nội tâm cô đối với những lời này của Du An lại một chút không thèm để ý.
Mặc kệ Du An là thiệt tình hay giả ý đem cô trở thành đối thủ, bản thân Diệp Sơ Dương khẳng định không đem hắn để ở trong mắt.
Dù gì cô cũng từng là môn chủ Huyền môn, kia cũng chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ của Mao Sơn Phái mà thôi.
Diệp Sơ Dương cảm thấy nếu bị tên nhóc trước mắt này thắng mình, không chừng cô cũng không cần sống nữa. Nếu không, về sau bị người ta vạch trần thân phận, liền thật sự xấu hổ.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ một hồi lâu, cũng không thấy Du An có ý rời đi.
Động tác của cô hơi sững sờ một chút, cuối cùng cười cười nói: “Sao vậy, Du đại sư còn có chuyện gì sao?” Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, thanh đạm nói: “Trong vòng nửa giờ này còn đúng mười phút nữa, Du đại sư đã tìm được vị trí chưa?”
Cô nói xong, bản mặt còn đang mỉm cười của Du An tức khắc cứng đờ.
Đúng rồi.
Hắn quên mất chuyện quan trọng này.
Nhiệm vụ chính của hắn hôm nay là tìm được phần thắng trong cuộc thi.
Chỉ là....
Du An nhìn về phía Diệp Sơ Dương, làm như có chút lơ đãng hỏi: “Chẳng lẽ Diệp thiếu đã tìm được rồi?”
Tuy là hỏi như vậy, nhưng trong lòng Du An lại có chút khinh thường.
Hắn không tin trong một chút thời gian ngắn ngủi như vậy, Diệp Sơ Dương liền đã tìm ra được nơi kia là nơi nào.
Bản lĩnh như vậy không khỏi quá nghịch thiên ư.
Nhưng sự thật lại chứng minh, đôi khi chính bạn lại tự vả vào mặt mình.
Nhìn Du An đang mang ánh mắt cười nhạo mình, Diệp Sơ Dương không chút để ý nói: “Đúng vậy. Cho nên anh mau đi tìm nơi cất giữ bảo vật đi đừng ở đây lãng phí thời gian vô nghĩa cùng tôi đâu. Anh hà tất phải vậy?”
Đột nhiên nghe thấy vậy, Du An kỳ thật là không tin.
Dù là gần như cả khuôn mặt Diệp Sơ Dương đều bị cái khẩu trang che mất, nhưng trong cặp mắt đào hoa kia xuất hiện bóng tối và sự nhàn hạ đã nói cho Du An một sự thật tàn khốc nhất.
Diệp Sơ Dương thật sự đã tìm thấy nơi đó rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Du An khó coi vô cùng.
Sau đó hắn chỉ có thể gắt gao trừng mắt liếc Diệp Sơ Dương một cái, lập tức xoay người rời đi.
Diệp Sơ Dương nhìn bóng dáng anh ta, khóe miệng cong lên một cái lạnh lùng.
Anh nhân viên!
Tôi đã kiểm tra nơi này, và tôi đã tìm thấy vị trí đó ở đâu.
Diệp Sơ Dương một lần nữa liếc nhìn thoáng qua tấm lưng kia, sau đó xoay người đi xuống cầu thang. Đi tới một góc trong, cầm bút lông ghi vị trí đã tìm ra lên giấy, giao cho nhân viên canh giữ đứng bên cạnh Đàm Minh Khôn.
Thời điểm Diệp Sơ Dương bước xuống dưới, Đàm Minh Khôn liền ngưng mắt cẩn thận nhìn cô.
Ông cũng không bỏ qua một phen qua lại giữa Diệp Sơ Dương và Du An hồi nãy trên lầu hai.