Edit: Cao Hoa
Nói một câu khó nghe một chút, nếu cậu thắng cuộc đi đấu lần này, đến lúc đó cậu muốn tạo phản cướp lấy chức trưởng môn chị vị của môn phái nhà mình thì người khác cũng vội tới giúp cậu.
Như vậy cậu xem chắc hẳn là có lời rồi?
Tất nhiên là có lời.
Nhưng mà, mấy năm trước người thắng vẫn là người của Huyền môn.
Năm nay Huyền môn không tham gia, nên những môn phái khác tỉ lệ đạt giải quán quân cũng cao hơn chút, lúc này cuộc thi đấu sẽ nên kịch tính hơn.
Đàm Minh Khôn quét qua một chút những người có mặt trong đại sảnh, trên mặt tươi cười có vài phần thâm thúy, cuối cùng nói: “Tiếp sau đây tôi xin tuyên bố đề thi vòng thứ nhất.”
Dừng một chút, ông nói: “Trong vòng nửa giờ đồng hồ các vị phải tìm ra nơi giàu có và đông đúc nhất trong lâu đài cổ này.”
Đàm Minh Khôn vừa dứt lời, những thí sinh tham gia thi đấu tại hiện trường đều có chút ngơ ngác.
Trong đó có một thí sinh bỗng nhiên lên tiếng: “Đàm đại sư, lời này của ông là có ý gì? kêu chúng tôi đi tìm tầm bảo sao? Đây phải chăng là không quá thích hợp?”
“Sao lại không thích hợp? Nếu không vì sao địa điểm thi đấu lại được ấn định ở nơi này, đó chính là để cho các cậu ở bên ngoài hiểu thấu đáo thêm về Dương phái phong thủy?” Đàm Minh Khôn cười lạnh một tiếng: “Dương phái xưa nay luôn lấy Long, xem đất, xem nước, tìm huyệt (mộ để chôn người chết), mà lập hướng trung tâm, cho mọi người ở trong cái lâu đài cổ này quan sát một chút dường như cũng không là vấn đề khó khăn gì.”
Dương phái trong miệng Đàm Minh Khôn chính là một trong bốn phái chính của thuật phong thủy.
Do đó, cái gọi là đi tìm bảo vật chỉ là một chiêu đánh lừa mà thôi.
Dương phái luôn luôn có tác dụng với người muốn đi tìm mộ hoặc là khai móng nhà. Đó mới chính là mục đích của Đàm Minh Khôn.
Từ đơn thuần “tìm bảo vật” sẽ phát hiện ra những thí sinh nắm vững tri thức Dương phái trong đầu.
Nói xong những lời này, Đàm Minh Khôn nhìn lướt qua nhìn kỹ mọi người, cuối cùng lại lần nữa mở miệng: “Các vị khi tìm được phương vị không cần nói cho những người khác, chỉ cần viết lên tờ giấy giao cho tôi là được rồi. Nửa giờ sau, chúng tôi sẽ công bố đáp án.”
Dứt lời, Đàm Minh Khôn đối với mọi người ý bảo một chút, sau đó xoay người rời đi, đem lâu đài cổ này giao cho những thí sinh dự thi.
Đám người Thành Khải Uyên cũng theo sau rời đi, lúc rời đi còn không quên cho Diệp Sơ Dương một hành động cố lên.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, gật gật đầu, lúc sau liền xoay người hướng tới lầu hai của lâu đài cổ mà đi.
Kỳ thật, Đàm Minh Khôn ra cái đề thi này thật đúng là làm người ta rất khó xử.
Tòa lâu đài cổ lớn như vậy, ở trong đó đi một vòng tìm thật kỹ khả năng cũng mất hai ba chục phút. Lại còn yêu cầu người ta phải tìm ra bảo bối ở nơi nào, thật sự là không tốt mà.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua người phía sau, ánh mắt xẹt qua đại bộ phận người phía bên kia những khuôn mặt ủ rũ, cười cười ý nghĩ sâu xa, rồi liền đi lên lầu hai.
Tốc độ của Diệp Sơ Dương cực nhanh.
Đại khái khoảng mười phút liền đã đi dạo hết toàn bộ lâu đài cổ.
Kết quả, thời điểm cô đang muốn xoay người rời đi, Du An không biết từ khi nào đã muốn chạy tới bên người cô.
Du An nhìn thiếu thiên đôi tay đang đút trong túi quần với bộ dạng lười biếng kia, không khỏi có chút bất ngờ mà nhướng mày, hắn buông la bàn trong tay ra, hỏi: “Diệp thiếu đây là đã dự liệu trước sao?”
Nói câu đó xong, Du An lại cười nói: “Diệp thiếu thật không hổ danh là người của Diệp gia, đều không cần tới la bàn.”
Đột nhiên nghe được câu nói chẳng có ý gì là khích lệ, Diệp Sơ Dương cười cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài liền bất ngờ lộ ra vẻ trào phúng, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng tiêu tán.
Cô nhếch nhếch khóe miệng nói: “Loại tục nhân này chúng tôi không cần đến.”