Edit: Nguyệt Mint
Diệp Sơ Dương khẽ trầm tư, cuối cùng vẫn quyết định lấp lại chỗ bùn đất bị đào ra, sau đó đem xương cốt cất trong vào trong túi.
“Trước hết cứ giữ lại đã, biết đâu sau này có thể từ thứ này biết được cái gì đó.” Diệp Sơ Dương chép miệng nói, sau đó nhìn thoáng qua đôi tay dính đầy bùn đất của đối phương, “Đi rửa tay đi, xong chúng ta vào.”
Chỗ xương cốt này có thể nói là bọn họ ngẫu nhiên thu hoạch được.
Bây giờ không cần đi lung tung nữa, tránh để người khác nghi ngờ.
Lúc Diệp Sơ Dương và Túc Nhất đi vào trong lâu đài cổ, thì gần như những người dự thi đã có mặt cả rồi.
Thành Khải Uyên vẫn chăm chú nhìn ra cửa chờ Diệp Sơ Dương và Túc Nhất đến. Đợi mãi mới thấy họ đi vào liền vội vàng vẫy tay ra hiệu hai người lại đó.
Mà lúc Diệp Sơ Dương và Túc Nhất xuất hiện ở cửa, ngoài Thành Khải Uyên thì ánh mắt những người dự thi cũng dừng trên người hai người mới tới.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ đơn giản là muốn xem xem đối thủ của mình là người thế nào.
Bây giờ, Diệp Sơ Dương lập tức cảm giác được có vô số ánh mắt dừng trên người mình.
Cô duỗi tay dờ lên khẩu trang trên mặt, trong mắt như có ánh sáng loé lên. May mà cô đã có chuẩn bị trước.
Tuy Diệp Sơ Dương tham gia thi đấu lần này nhưng cũng không định làm bại lộ thân phận của mình.
Có quỷ mới biết những người tham gia thi đấu này là người thế nào. Cô vẫn còn muốn sống thêm 2 năm.
Diệp Sơ Dương cụp mắt xuống, sau đó ung dung đi đến ngồi cạnh Thành Khải Uyên.
Lúc Diệp Sơ Dương ngồi xuống thì nghe thấy vài tiếng thảo luận nho nhỏ___
“Thiếu niên kia là người nước Z à?”
“Nước Z lớn vậy mà không tìm được người khác à? Lại để cho tên nhóc này đến thi đấu, có phải là rất lợi hại không?”
“Anh chả lẽ không biết từ lúc Huyền môn xảy ra chuyện thì không nhận đệ tử bên ngoài nữa à? Bọn họ không tìm được người tới dự thi cũng rất bình thường.”
“Hoá ra là như vậy.”
Lúc âm thanh bàn tán lắng xuống, mấy người Diệp Sơ Dương bỗng nhiên nhìn thấy một người đi về phía bọn họ.
Thành Khải Uyên và Cát Trung Thông còn chưa kịp nói gì, người đó đã đi đến trước mặt Diệp Sơ Dương, còn vươn tay về phía cô.
“Xin chào, tôi là Du An của phái Mao Sơn, tôi biết cậu, cậu là người của Tam gia Diệp gia.” Du An cười cười nói.
Tầm mắt bọn Diệp Sơ Dương lập tức dừng trên mặt người nọ.
Đây là một thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi, nhìn qua khá trẻ. Đôi mắt giống như hoa đào, lúc nhìn vào chỉ có thể thấy ý cười dịu dàng giấu trong đó.
Nhưng mà___
Lại làm cho người ta cảm thấy có suy nghĩ muốn ảo tưởng.
Ánh mắt này và Diệp Sơ Dương có sự khác nhau.
Khí chất quyết định mặt mũi.
Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng kéo khoé miệng, trong mắt không rõ ý cười, cô nhàn nhạt nói, “Anh biết tôi?”
“Đúng vậy, lúc trước tôi may mắn được cậu và Tam gia Diệp gia trong hội đấu giá. Không ngờ cậu cũng là thầy phong thủ.” Du An vẫn cười cười giải thích, cứ như hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt giao nhau của Diệp Sơ Dương và mấy người kia.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền hiểu rõ.
Có lẽ cách ăn mặc của cô bây giờ không khác với lúc tham gia đấu giá cho lắm.