Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 776




Sau khi tạm biệt Thành Khải Uyên, Diệp Sơ Dương mở cửa, dẫn Túc Nhất vào phòng.

Cô biết đối với tình hình nước L hiện tại chắc chắn Túc Nhất cũng là người hiểu rõ. Thế nên cô cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng dò hỏi.

Túc Nhất trầm tư một lát, giống như đang sắp xếp câu chữ trong đầu.

Anh nghĩ nghĩ rồi gật đầu với Diệp Sơ Dương, “Mấy hôm trước lúc Cửu thiếu cậu còn đi quay chương trình chưa về, Tam Gia cũng đã nhúng tay vào chuyện ở đây. Lục Gia và gia tộc Moore đang náo loạn tranh chấp.”

Ở nước L, Lục gia và gia tộc Moore là hai gia tộc lớn nhất.

Nhưng mà hai nhà này vốn luôn bất hoà.

Tranh thị trường, giành mối làm ăn, có thể nói cái gì tranh giành được thì họ đều tranh giành.

Lúc trước vụ tai nạn xe của cha mẹ Lục Diệc Nhiên và vô số lần Lục Diệc Nhiên bị bắt cóc đều là do gia tộc Moore ở sau lưng thao túng. Bây giờ ở Lục gia có người tiết lộ bí mậ về bản vẽ thiết kế vũ khí mới.

Ai cũng biết một phần bản vẽ vũ khí đại diện cho cái gì.

Nói không chừng đến lúc đó gia tộc Moore chỉ còn là chuyện dĩ vãng.

Vì thế, gia tộc Moore lại dùng Lục Diệc Nhiên để ra tay uy hiếp Lục Cảnh Hành. Lục Cảnh Hành không thể nhẫn nhịn được nữa mới trực tiếp trở mặt với nhà Moore.

Mấy ngày nay, người biết chuyện đều có thể nhìn ra hai nhà đang đánh giết lẫn nhau một trận cực lớn.

Dân chúng bình thường không rõ tình hình thì lại chẳng hay biết gì.

Dứt lời, Túc Nhất do dự một lát rồi cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở Cửu thiếu nhà minh, sợ cậu ấy lại liên luỵ vào vòng luẩn quẩn này.

“Cửu thiếu, lúc trước Tam gia đã nhắc tôi là phải trông chừng cậu thật tốt.”

Lúc Túc Nhất nói câu này giọng điệu cực kỳ nghiêm túc. Ý tứ này có lẽ nói Diệp Sơ Dương không cần chạy đi làm chuyện hồ đồ ngu xuẩn.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không nói gì nữa, chỉ cười như không cười nhìn hắn một cái, rồi gật đầu, “Biết rồi. Tôi cũng có phải là trẻ con nữa đâu.”

“Trong lòng Tam gia thì cậu vẫn luôn là một đứa trẻ.”

Sau khi vứt lại một câu như vậy, Túc Nhất cười haha một tiếng với Diệp Sơ Dương rồi lập tức chạy trốn về phòng mình.

Nhìn thấy bóng dáng trốn nhanh như sóc của Túc Nhất, Diệp Sơ Dương khẽ nhíu mày rồi cởi mũ trên đầu mình xuống. Ngay sau đó trong tầm mắt xuất hiện một con vật nhỏ mập mạp màu trắng tuyết.

Nhục Cầu ngồi xổm trên đầu Diệp Sơ Dương, hai mông hếch lên, trong hai chân trước còn ôm một quả hạch.

Diệp Sơ Dương đưa tay tóm con vật xuống, lúc thấy rõ nó đang ăn gì thì khoé miệng lập tức run lẩy bẩy. Cô giơ ngón trỏ mảnh khảnh chọc vào quai hàm nó, ghét bỏ nói, “Quả hạch này của mày đâu ra vậy? Đừng có ăn rơi vãi đầy đầu tao.”

Nói rồi cô theo bản năng đưa tay lên sờ đầu mình.

May quá, không có gì cả.

Nhục Cầu dường như cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Sơ Dương, lúc thấy động tác của cô liền ngúng nguẩy cái mông nhỏ tí của mình, sau đó nghiêm túc ôm quả hạch lớn rên hừ hừ hai tiếng.

Diệp Sơ Dương: “Rồi rồi rồi, mày ăn sạch sẽ được chưa. Giờ mày đem quả hạch từ đâu đến này ăn nhanh cho tao, chứ không thì chiều nay nhịn cơm nha con.”

Nói xong, Diệp Sơ Dương thả nó xuống rồi đi vào phòng tắm.