Edit: Cao Hoa
Trời biết Mạc thiếu nhà bọn họ ở trong quân đội chính là lão đại, bọn họ chưa từng thấy qua đám người nào đám đối với Mạc Đình Xuyên làm ra loại động tác mười phần ghét bỏ như vậy.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là ------------
Mạc Đình Xuyên chỉ cười một tiếng, hoàn toàn không có ý gì tức giận.
Cái này làm cho vài quan quân đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thiếu niên trước mắt kia rốt cuộc là ai?
Bị mấy quan quân này nhìn mãi, sau khi Diệp Sơ Dương nhắc Mạc Đình Xuyên dẫn người rời khỏi, cô mới tiến lên một bước đi tới trước mặt hai nhà sư.
Hai nhà sư này bị nhốt ở nơi này mới có mấy ngày.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, mấy ngày ngắn ngủi này có thể coi như là dày vỏ thân xác.
Đám người Mạc Đình Xuyên dường như quên mất sự tồn tại của hai nhà sư kia, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ đưa cơm từ ngoài vào cho họ, đều rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng người nào. Hiện tại thật vất vả mới nhìn thấy Diệp Sơ Dương.
Hai nhà sư nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương xem.
Bọn họ đối với Diệp Sơ Dương thật sự là sợ hãi. Đơn giản là bọn họ biết thiếu niên trước mắt này hoàn toàn không giống với bề ngoài nhìn như vô hại của cậu ta.
Thời điểm hai nhà sư trầm mặc, Diệp Sơ Dương đối với hai người này chớp chớp mắt, cười nhạt hỏi, “Hai vị mấy ngày nay thế nào?”
Hai nhà sư: “..................”
Nhìn bộ dạng trầm mặc của hai người, Diệp Sơ Dương trực tiếp tìm đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, sau đó một tay nâng cằm bản thân lên, híp mắt nói, “Chúng ta có nên hiểu nhau hơn không?”
Nửa giờ sau, Mạc Đình Xuyên chờ ở bên ngoài nghe được một âm thanh xoạch một cái ở cửa vang lên, tiếp đó là Diệp Sơ Dương bước ra.
Thiếu niên đang cúi đầu sửa sang lại quần áo trên người, cô tùy ý búng búng tro bụi không hề tồn tại trên vệ áo màu đen, theo bản năng hướng về phía trước đi đến. Nhưng mà lúc này không biết có phải hay không đã phát hiện người đàn ông nào đó đang nhìn cô chăm chú. Dưới chân cô liền một cái thay đổi, sau đó ngẩng đầu lên.
Hai ánh mắt đen nhánh đối diện song song lẫn nhau.
Mạc Đình Xuyên nhướng mày đối với Diệp Sơ Dương, mở miệng thấp giọng nói, “Nói xem?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, nhưng mà câu nói tiếp theo đó là, “Tôi đói bụng rồi.”
Mạc Đình Xuyên: “...............” Này tổ tông nhà cậu thế nào mà khó hầu hạ như vậy? Ngày thường cũng thật là ủy khuất tên Diệp Tu Bạch kia.
Mạc Đình Xuyên véo véo ấn đường, cuối cùng không thể nề hà cũng chỉ đành mang theo Diệp Sơ Dương lái xe đi đến nhà ăn bên cạnh.
Trong phòng riêng, Mạc Đình Xuyên đem thực đơn đưa cho Diệp Sơ Dương, “Tha hồ gọi, tên đàn ông của cậu cũng sẽ đến đây.”
Nói xong không bao lâu, thì cửa phòng liền lại lần nữa mở ra.
Diệp Tu Bạch mặc áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo hơi hơi vén lên, lộ ra cái đồng hồ lần trước Diệp Sơ Dương mua tặng. Anh đem áo khoác đặt ở trên ghế, thuận lý ngồi bên cạnh Diệp Sơ Dương.
Lúc ăn cơm, Diệp Sơ Dương đem hết những tin tức mà mình biết được nói hết một lần.
“Tổ chức Dark, hai nhà sư kia chỉ là bộ phận nhỏ thôi. Người ta nói rằng Dark và bên phía Tam Giác Vàng đã liên hợp với nhau, cố tình cài đồ vào đám người trong quân khu của anh.”
Diệp Sơ Dương cũng chỉ nói đến đồ vật cho Mạc Đình Xuyên, nhưng còn những tên chế tác miếng Phật bài đó những việc này không cần thiết phải nói cho Mạc Đình Xuyên.
Vì dù có nói cũng không hiểu.
Mạc Đình Xuyên nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, trầm tư một lúc, rồi nhíu mày, “Vùng tam giác vàng? Điều này thực sự hơi thú vị.”
“Có khi nào có người trong đội đội các anh khiêu khích họ.” Diệp Sơ Dương xua xua tay, trên mặt mình tĩnh và tùy ý, “Theo như ý của bọn họ, chính là bọn họ khống chế những tình nhân hoặc những phòng ban chính sau đó sẽ khống chế khu quân sự các anh đó.”