Edit: Cao Hoa
Sơn Thần: “...................”
Sau khi nghe những lời này của Diệp Sơ Dương, Sơn Thần chỉ trầm mặc không nói gì, mà quả cầu thịt kia dường như nghe cũng đã hiểu ý của Diệp Sơ Dương, tức khắc kêu lên chi chi chi.
Cái âm thanh này rấtthu hút nên Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn nó.
Kỳ thật vấn đề cô vừa hỏi không phải chỉ là thuận miệng nói, mà là cô đang rất nghiêm túc ------
Đồ vật nhỏ trước mặt này, giống như một quả bóng tròn, cổ ở đâu...... Đại khái là vì quá béo, nên không phận định rõ các bộ phận, trên đầu nó có hai lỗ tai màu trắng lúc này đang run run lên.
Bốn cái chân ngắn nhỏ dùng sức đứng trong lòng bàn tay Diệp Sơ Dương.
Cuối cùng, lúc Diệp Sơ Dương đối diện với quả bóng thịt kia, Sơn Thần cũng mở miệng, “Đây là thiên địa linh khí đã kết tạo ra tên tiểu gia hỏa này, cái dạng này sợ là đã mất tích từ lâu. Nhưng mà ngươi cũng đừng ghét bỏ nó, nhìn xem nó rất là đáng yêu mà.”
Diệp Sơ Dương: “...........” Tuy rằng ông nói cũng không có sai, nhưng mà không phải ông tự xưng là cha của tiểu gia hỏa này sao? Nói như vậy trước mặt nó không là không tốt lắm hay không?
Quả nhiên, sau lúc nghe Sơn Thần nói, quả bóng thịt kia tức khắc từ lòng bàn tay Diệp Sơ Dương đứng thẳng lên. Nhưng mà bởi vì nó thực sự quá béo, nên cái chân ngắn nhỏ không chống đỡ nổi thể trọng nó, cuối cùng lại là đặt mông ngồi trở về.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, quả bóng thịt vẫn không làm ra cái bộ dạng gì, chỉ đối với Sơn Thần mà nhe răng trợn mắt.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô duỗi tay đem quả bóng thịt quay trở về phía mình, lại chọc chọc vào mông đối phương, thấy đối phương lập tức phản ứng lại muốn dùng cái chân ngắn nhỏ của chính mình để che mông lại, nhưng mà cuối cùng lại trước sau không thể thành công.
“Được rồi. Không chọc ngươi nữa.” Diệp Sơ Dương cười một tiếng, ngay sau đó liền ngước mắt nhìn Sơn Thần nói, “Vật nhỏ này tôi thu, tôi sẽ bảo vệ tốt con của ông. Có cơ hội sẽ mang nó trở lại thăm ông.”
Sơn Thần: “............” Máu ở trong cổ họng bị nghẹn lại, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Diệp Sơ Dương trả lời luôn cho câu ông định nói tiếp.
Cái này làm cho ông còn có thể nói cái gì?
Sơn Thần thở dài một hơi, cuối cùng chỉ có thể vẫy vẫy tay, hai tên gia hỏa rời đi.
*
Thời điểm Diệp Sơ Dương trở về, quả bóng thịt vẫn ngồi xổm trên đầu cô kêu ríu rít.
Lúc nãy Diệp Sơ Dương dùng nước miếng làm lễ rửa tội cho nó không cẩn thận bị nó cắn đầu ngón tay, có thể đem âm thanh ríu rít này hiểu rất rõ ràng.
Cô lười biếng vỗ vỗ trán vật nhỏ này, nhẹ nhàng nói, “Biết rồi, đi ra ngoài liền nấu cơm ăn.”
“ki ki ki ki”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cong cong khóe miệng cười, sau đó bước chân nhanh hơn.
Chờ đến khi cô đến nơi cắm trại, tất cả mọi người đều ở lại sửa sang đồ dùng. Nhìn thấy Diệp Sơ Dương trở về, Cung Vũ Vệ tức khắc cười nói, “Cậu lại gạt chúng tôi đi tới nơi nào tốt rồi phải không?”
Diệp Sơ Dương cười cười, đem chính quả bóng thịt trên đầu xuống, cười nói: “Đi tìm sủng vật.”
Nói xong, Mạc Tử Nghiên lập tức liền nhảy lên, cô dựa vào Diệp Sơ Dương, mở to mắt nhìn chằm chằm cái vật trong lòng bàn tay Diệp Sơ Dương, nhìn nửa ngày cuối cùng hỏi, “Cái này là thứ gì?”
Diệp Sơ Dương: “Nó biết nói chuyện đó, không phải đồ vật.”
Mạc Tử Nghiên: “............”
Diệp Sơ Dương: “............ya. Kỳ thật là một con chuột, nhưng nó quá béo, hơi khác so với những con chuột khác.