Edit: Thúy Hường
Beta: Snow
Nhìn thấy động tác của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương bỗng chốc cảm thấy có chút buồn cười.
Mấy ngày sau đó, đoàn người của Diệp Sơ Dương bởi vì có Thần Núi giúp đỡ ở phía sau, nên trôi qua cực kỳ thuận lợi.
Điều này làm cho Chử Ngọc Đào không nhịn được cảm khái ——
Anh làm tiết mục này đã lâu như vậy, hình như đây là lần thoải mái nhất.
Rõ ràng ngay từ đầu tổ đạo diễn đã nói qua với anh, nơi này không có người đặt chân đến, hơn nữa bọn họ khi mới bắt đầu đến đây xem tình huống, có thể nói là phát hiện ra nơi này nghèo muốn chết.
Tìm đồ ăn nửa ngày cũng đều không tìm được.
Kết quả chờ sau khi bọn họ tới nơi này, liền biến thành bộ dạng này?
Không khỏi làm cho người ta quá bất ngờ rồi.
Chẳng qua, đây cũng không phải mấu chốt.
Chỉ cần bọn họ trong khoảng thời gian này thuận lợi vượt qua, thì quá tốt rồi.
Diệp Sơ Dương buổi tối hôm đó trước khi rời đi, lại bị Thần tìm đến.
Đứng ở một nơi trống trải, cô ôm hai tay nhướng mày tò mò hỏi. “Làm sao vậy? Biết chúng tôi phải đi, cho nên luyến tiếc à?”
Thần Núi: “…… Một tên tiểu tử như vậy tuổi rõ ràng cũng không lớn, nhưng là vì sao da mặt lại dày như vậy?”
Dày dù ông có thổi như thế nào cũng không bị vỡ ra.
Nếu đổi thành lúc trước, lúc này Thần Núi nhất định lại là một tiếng hừ lạnh, trực tiếp đêm vua gió đêm trong núi hướng về gáy của Diệp Sơ Dương mà thổi. Nhưng mà hôm nay lại không.
Ông ho khan một tiếng, sau đó nói, “Tên tiểu tử ngươi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu một chút.”
“Ngài nói.” Diệp Sơ Dương híp mắt nói.
Lúc trước cô cùng với Thần Núi ở chung với nhau, vẫn luôn cảm thấy vị Thần Núi này đặc biệt ngay thẳng, khi dở tính trẻ con cũng đặc biệt ngay thẳng. Lúc này nhìn thấy bộ dạng đối phương muốn nói rồi lại không dám nói, thật đúng là có chút tò mò rốt cuộc là ôn ấy sẽ hỏi chuyện gì đây.
Ở trong không khí yên tĩnh, Thần Núi đột nhiên hỏi một vấn đề rất lúng túng, “Tiểu tử, cậu thích trẻ con không?”
Diệp Sơ Dương: “……”
Không phải, vì cái gì người đầu tiên hỏi cô vấn đề này người vậy mà là Thần Núi, mà không phải là Diệp Tu Bạch?
Diệp Sơ Dương dùng một ánh mắt cực kỳ hỗn lộn nhìn chằm chằm dãy núi đối diện kia, nhìn đến Thần Núi tựa hồ cũng cảm thấy lời này của mình giống như có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Vì thế ông lại xấu hổ cười một tiếng, vội vàng giải thích nói, “Cái kia cậu đừng nghĩ có nhiều a! Tôi chỉ là hỏi cậu một chút.”
“Thần Núi đại nhân không bằng nói thẳng đi?”
Có câu vừa rồi kia —— Cậu thích trẻ con không?
Diệp Sơ Dương cảm thấy những vấn đề tiếp theo của Sơn Thần cũng sẽ rất quái đản.
“Được rồi, nếu như cậu đã nói như vậy, tôi đây liền trực tiếp nói ra. Con trai của tôi đặc biệt muốn cùng đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài, tôi thay nó hỏi cậu một chút, cậu có thể mang theo nó đi ra ngoài dạo chơi một ngày được không?”
Diệp Sơ Dương: “…… Con trai của ông?”
What?
Thần Núi đây là ngài tính làm cô mang theo một Thần Núi nhỏ đi sao?
Như vậy có phải không được tốt lắm không?
Diệp Sơ Dương tiếp tục dùng vẻ mặt ngọt ngào nhìn Thần Núi. Thần Núi vừa thấy vẻ mặt của Diệp Sơ Dương liền biết đối phương khẳng định là hiểu lầm rồi. Nhưng mà lúc này ông cũng không có giải thích, mà là trực tiếp gọi một tiếng.
Ngay sau đó, một bóng màu trắng bỗng nhiên từ trong rừng xuyên qua, “bồm bộp” một tiếng dừng ở trên gáy của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương theo bản năng che gáy của mình, kết quả lòng bàn tay đụng phải một thứ gì đó mười phần da thịt là một nhúm lông mềm mượt.
Cô dùng ngón tay chọc một chút quả cầu thịt kia, sau đó quả cầu thịt liền trực tiếp trong lòng bàn tay cô lăn xuống dưới.
Lần này, Diệp Sơ Dương mới rõ ràng thấy rõ vật nhỏ trong tay.
Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm nó nửa ngày, cuối cùng xác nhận một sự thật, cô ngẩng đầu lên dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Nói đi, đây là động vật nào lai giống ra vậy?”