Tay cầm điện thoại của Diệp Sơ Dương sững lại, cô nhìn người thanh niên nói: "Anh vừa nói ai sẽ tới?"
"Sao?" Ôn Phi Vũ chớp mắt: "Diệp tam gia. Chính là người đàn ông mà lúc trước chúng ta gặp ở Minh Tỉnh Cổ Lầu!"
Diệp Sơ Dương: "..." Định mệnh đúng là bối rối.
Chả trách hôm nay Diệp Tu Bạch không cần nấu cơm, không ngờ là tới đây đợi cô.
Thiếu niên vô cùng cạn lời, khóe miệng co giật, tuy nhiên cuối cùng cũng đành phải buông xuôi.
Diệp Tu Bạch tới thì cứ tới, anh ta chưa chắc đã nhìn thấy cô. Cho dù nhìn thấy cũng chả sao, cũng không phải chưa từng lộ hết ngón nghề trước mặt anh ta.
"Đại sư, bây giờ chúng ta lên núi sao?" Ôn Phi Vũ nhìn người thiếu niên vẫn còn đang đắm chìm trong suy tư, sau đó lại nhìn đường núi, hỏi một câu.
Buổi tối mùa đông tối rất nhanh, vì thế bây giờ trời đã tối thui.
Con đường núi quanh co, hai bên có vô số đèn điện sáng choang, đưa mắt nhìn qua có phần hùng vĩ và tráng lệ.
"Vậy thì đi thôi." Diệp Sơ Dương không biết đang nghĩ gì, đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên nheo lại, sau đó quay người bước vào trong xe.
Dưới ánh đèn chập choạng, hai chiếc siêu xe chạy trên đường quốc lộ.
Chừng hai mươi phút sau, Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ tới điểm xuất phát mà Cra chuẩn bị.
Đưa mắt nhìn qua, một bãi đất rộng bằng mấy sân bóng chật kín siêu xe và mỹ nữ.
Cũng có người chú ý tới sự xuất hiện của Ôn Phi Vũ và Diệp Sơ Dương, một mỹ nữ tóc vàng mặc váy ngắn vô cùng gợi cảm bước ra từ trong đám đông. Mỹ nữ bước tới bên cạnh Ôn Phi Vũ sau đó được đối phương ôm vào lòng.
"Lâu rồi không gặp, Catherine!"
"Ôn, vị này là bạn của anh sao?" Mỹ nữ tóc vàng rời khỏi vòng tay Ôn Phi Vũ, ánh mắt hiếu kỳ quan sát thiếu niên đứng bên cạnh bạn thân của mình.
Tuổi chừng hai mươi, có gương mặt quá trẻ và tinh tế, ngũ quan như thể tác phẩm điêu khắc ưng ý nhất của thượng đế. Cô đã từng gặp qua rất nhiều người và chưa bao giờ gặp được nam sinh nào đẹp tới vậy.
Nhận ra Catherine rất có hứng thú với Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ cười trả lời: "Diệp Sơ Dương. Đây chính là người bạn làm việc ở Cra mà tôi nói với đại sư, Catherine!"
Nửa câu đầu là Ôn Phi Vũ nói với Catherine, nửa câu sau là nói với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn cô gái kia, một gương mặt rất xinh đẹp, ngũ quan sắc nét, là người nước ngoài điển hình. Thiếu niên giơ tay bắt tay đối phương, bất ngờ nhướng mày mỉm cười hỏi: "Mặc ít vậy không lạnh sao?"
Lại chả phải ít.
Dù gì bây giờ cũng là mùa đông. Cô và Ôn Phi Vũ đều mặc áo dày, cô gái trước mắt ăn vận còn mát mẻ hơn cả mùa hè.
Catherine nghe Diệp Sơ Dương nói vậy lập tức sững người, sau đó bật cười ghé sát lại gần mặt thiếu niên, môi hồng mấp máy, cười tươi như hoa: "Nhìn thấy Diệp từ ánh mắt đầu tiên, trái tim tôi đã trở nên nóng bỏng, hoàn toàn không cảm thấy lạnh."
Diệp Sơ Dương: "..." Từng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên được một cô gái tán tỉnh.
Khóe mắt thiếu niên bất giác co giật.
"Được rồi, Catherine, không có việc gì thì đừng quyến rũ bạn tôi." Ôn Phi Vũ xua tay về phía cô gái, sau đó dẫn Diệp Sơ Dương thoát khỏi bầu không khí bối rối này.
Có điều câu sau đó của Catherine khiến anh dừng lại.
"Thật khiến người ta đau lòng. Ôn, lẽ nào anh không muốn biết tấm thiệp mời đó là như thế nào sao?"
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ liền đưa mắt nhìn nhau, Ôn Phi Vũ mỉm cười hỏi: "Vì thế cục cưng định nói cho tôi biết sao?"