Edit: Cao Hoa
Diệp Sơ Dương đương nhiên hiểu ý Chử Ngọc Đào.
Cô duỗi tay nâng quai hàm, cùng Mạc Tử Nghiên tựa lưng vào nhau, có vài phần rất cảm kích nói, “Tôi đã quen nấu cơm ở nhà, bây giờ lại để tôi nhàn rỗi thế này, luôn khiến tôi cảm thấy thật không thích hợp.”
Vừa nghe những lời này của Diệp Sơ Dương, Chử Ngọc Đào đều hứng thú.
Anh tò mò nhìn lại hướng Diệp Sơ Dương, sau đó hỏi, “Cậu còn thường xuyên ở nhà nấu cơm ư? Nhà của chúng tôi đều có người giúp việc.”
Diệp Sơ Dương đương nhiên hiểu những lời này của Chử Ngọc Đào.
Chử gia không phải là hào môn cũng đều có người giúp việc, Diệp Sơ Dương tốt xấu gì cũng là người Diệp gia, còn muốn tự mình mỗi ngày nấu cơm, thế này thật không còn lời nào để nói tới.
Diệp Sơ Dương vẫy vẫy tay với Chử Ngọc Đào vẻ mặt vô tội, “Đúng vậy, dù sao rảnh rỗi cũng liền đi nấu cơm. Ai bảo trong nhà có người khó hầu hạ.”
Diệp Sơ Dương nói ra những lời này quả thực không hề có áp lực, Mạc Tử Nghiên ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nếu như Diệp Tu Bạch thấy cảnh tượng này, cũng không biết sẽ có bộ dạng gì đây.
Có khi nào quá tức giận mà đem thằng nhóc con đè ở trên giường một trăm lần không?
Ya. Không đúng.
Diệp Tu Bạch còn không biết Diệp Sơ Dương là con gái.
Nghĩ đến đây, Mạc Tử Nghiên bỗng nhiên tò mò Diệp Tu Bạch sẽ xử trí như thế nào khi phát hiện ra tên tiểu tử đang bại hoại hình tượng của hắn ở bên ngoài.
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương một phần dường như không có chuyện gì xảy ra, nói thêm một câu nữa, “Nhưng mà nấu cơm cho đối tượng mình thích có thể nói là tương đối hạnh phúc.”
Mạc Tử Nghiên: “...............”
Cái câu nói này của cậu có thể nói là khá cẩu thả.
Mạc Tử Nghiên vừa bực mình vừa buồn cười lại không nói nên lời đưa tay chạm vào trán của mình, theo bản năng liếc nhìn Chử Ngọc Đào, phát hiện trên mặt đối phương tràn đầy ý cười.
Thời điểm nấu cơ, mấy người Diệp Sơ Dương ở cùng một chỗ với nhau, một bên nấu cơm một bên nói chuyện phiếm.
Đại khái là bị câu nói hồi nãy của Diệp Sơ Dương làm ảnh hưởng, nên lúc này đề tài nói chuyện phiếm của mọi người biến thành chuyện tình cảm cá nhân ngày xưa.
Chử Ngọc Đào ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt tò mò trước mấy thanh niên trẻ nhìn qua một vòng, “Tôi xem các cậu, nhỏ tuổi nhất là Diệp Sơ Dương cũng đã có đối tượng. Vậy còn của các cậu thì ở đâu?”
Chử Ngọc Đào và Cung Vũ Vệ không chỉ là đã có vợ, mà còn có cả con rồi. Điểm này mọi người đều biết cả. Ngoại trừ hai người đó ra, và người mới công bố đã có đối tượng cũng chỉ có Diệp Sơ Dương.
Còn lại ba người, người nào cũng chưa có.
Lúc sau nghe được Chử Ngọc Đào nói vậy, Mạc Tử Nghiên giơ tay, cười tủm tỉm nói, “Tôi cũng có đối tượng rồi.”
Câu nói vừa dứt, đám người Chử Ngọc Đào không khỏi mở to mắt hơn, mà một bên tổ camera cũng cảm thấy bị tê liệt.
Không phải là -----------
Lời nói như vậy có thể tùy tiện nói ra sao?
Bọn họ đều không có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng à!
Chử Ngọc Đào cùng Cung Vũ Vệ hai người liếc nhau một cái, trong mắt lập lòe một ánh sáng tương tự nhau. (ý là hai người hiểu ý là mình cùng có chung suy nghĩ).
Mạc Tử Nghiên có thể làm cho bọn họ thích thật sự là không phải không có lý. Cô gái này quả thực là người ngay thẳng. Mà chính xác, người như vậy mới thu hút người khác nhất.
Nghĩ nghĩ, Cung Vũ Vệ vẫn là cười nói, “Sao em lại thành thật như vậy?”
“Haha, em có người yêu, em tự hào mà” Mạc Tử Nghiên xua xua tay, “Chó độc thân không đáng nghĩ tới.”
Ngữ khí kia cùng với bộ dạng kia, thật sự đúng là vì đối tượng của mình mà cảm thấy thật tự hào.
Cù Tinh ngay thẳng tò mò hỏi Mạc Tử Nghiên một câu ngoài ý muốn, “Có phải là người ngoài giới không?”
Xem xung quanh cô ấy, ngoại trừ Diệp Sơ Dương ra, hình như Mạc Tử Nghiên không đi gần nam minh tinh nào.