Edit: Cao Hoa
Mọi người đều ngạc nhiên trước hành vi này của Lý Thiến Thiến.
Mọi người có thể thấy rằng cô gái Lý Thiến Thiến này không yên tâm về Diệp Sơ Dương, nhưng ít nhất cô ấy đã không thể hiện quá rõ ràng như vậy. Mà giờ phút này, Lý Thiến Thiến đúng là uống lộn thuốc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Sau khi Diệp Sơ Dương nói câu kia cũng không nhìn qua Lý Thiến Thiến một cái, mặc kệ sắc mặt của đối phương thật khó coi.
Dưới tình huống như thế, Chử Ngọc Đào thân là lão đại ca của <Hoang dã cầu sinh> chỉ có thể ra nói, bắt đầu thương lượng hôm nay làm cơm như thế nào.
Nghe Chử Ngọc Đào giải vây, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên vui vẻ tiếp thu.
Chẳng qua, đang lúc hai người đi đến giúp Cung Vũ Vệ một tay, Mạc Tử Nghiên vẫn là có chút tò mò hỏi, “Cậu nói Lý Thiến Thiến đây là có chuyện gì? Hai người uống lộn thuốc giống nhau sao?”
Lý Thiến Thiến ngay từ đầu để mắt đến Diệp Sơ Dương.
Tuy nói là cô ta sẽ nhằm vào Mạc Tử Nghiên, nhưng là cũng không cần phải làm cho cả hai người xấu hổ. Như thế nào còn làm sao nịnh bợ Diệp Sơ Dương?
Lý Thiến Thiến không phải là loại ngốc.
Nghe Mạc Tử Nghiên kia đầy vấn đề nghi hoặc, Diệp Sơ Dương trầm tư một chút cuối cùng nói, “Đầu óc bị đóng băng.”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên hơi nhướng mày còn chưa kịp nói cái gì, thì Cũng Vũ Vệ đang làm thịt rắn bên cạnh gật gật đầu, “Sơ Dương nói rất đúng. Nói không chừng là vừa rồi nào là rắn nào là ếch xanh, chắc trong lòng cũng không chịu nổi. Hơn nữa cô ta đối với Tử Nghiên cô cũng có thành kiến, nhìn thấy cô được Diệp Sơ Dương bảo vệ tốt như vậy, kết quả chính mình gặp xui xẻo, trong lòng khó tránh khỏi có ý kiến một chút.”
Những lời này của Cung Vũ Vệ có thể nói là phân tích quá tốt.
Cùng với ý nghĩ của Diệp Sơ Dưng cũng không khác biệt cho lắm.
“Hai người cũng đừng quá để ý, để cho cô ấy bình tĩnh một chút chắc cũng không có chuyện gì đâu.” Cung Vũ Vệ tự hỏi, cũng tự trả lời.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười gật gật đầu, “Thầy Cung nói đùa. Lý Thiến Thiến bất quá cũng chỉ là nói một câu nói mà thôi, nếu tất cả chúng ta đều tính toán chi li, điều đó thật không tốt.”
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người đều được sinh ra ở hào môn, bị biết bao người nhắm làm mục tiêu?
Không nói những cái động thủ đó, chỉ là nói chuyện.
Miệng lưỡi thế gian, có ngăn cũng không được.
Diệp Sơ Dương nói những lời này, hiển nhiên làm Cung Vũ Vệ mười phần vừa lòng, anh liên tục gật đầu, nói, “Trước khi gặp hai người, tôi cũng coi như đã gặp qua vô số nghệ sĩ có gia thế lớn. Nhưng phần lớn đều là những kẻ kiêu ngạo, hai người trẻ tuổi các cậu thật là những người hiểu đạo lý đối nhân xử thế.”
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người cười cười, không bày tỏ ý kiến gì.
Sau khi giúp Cung Vũ Vệ xử lý món ăn thôn quê, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên đi dạo một vòng, hy vọng có thể kiếm được việc gì làm. Nhìn thấy bộ dạng nhàn hạ của hai người, Chử Ngọc Đào không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Hai người các cậu có chuyện gì à? Ở cùng một ông già dường như hơi rảnh rỗi đúng không? Hãy nhanh ngồi nghỉ ngơi đi.” Chử Ngọc Đào hướng về phía hai người liên tục xua tay.
Nói như thế nào đi nữa món ăn thôn quê hôm nay cũng là hai đứa nhóc này tìm về, hơn nữa nhắc đến ngày hôm qua mà nói, món ăn thôn quê cũng là bọn họ đi tìm, cơm cũng là bọn họ làm. Nếu hôm nay vẫn còn là như thế, không khỏi cũng có chút thái quá không thể nào nói nổi.
Còn nữa, dù bọn họ có mặt dày tình nguyện làm như vậy, có khi những fans của Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên đang xem cái chương trình này cũng sẽ nháo nhào lên.
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên không ngừng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Con cáo già Chử Ngọc Đào lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên có thể rõ điều này hơn ai hết.