Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 749




Edit: T.Hường

Beta: Snow

Nghe thấy Diệp Sơ Dương nói vậy, Mạc Tử Nghiên nhất thời trợn mắt một cái.

Nghe Diệp Sơ Dương nói chuyện quỷ quái gì đó. Cô rất muốn cho cậu ta ăn đòn.

Cô hừ một tiếng, nhưng cũng không phản bác gì, an tĩnh đứng ở một bên, nghe Diệp Sơ Dương cất cao giọng nói, “Thần Núi đại nhân.”

Diệp Sơ Dương vừa gọi xong, tiếng nói mơ mơ hồ hồ yếu ớt của Thần Núi xa xôi truyền vào trong tai hai người.

“Làm sao vậy? Đã cho các ngươi nhiều món ăn dân dã như vậy rồi, tiểu tử nhà ngươi còn muốn làm gì nữa?”

Một câu, hoàn toàn không có chút phòng bị nào đã thừa nhận hết thảy những chuyện ban nãy Lý Thiến Thiến gặp phải đều do vị Thần Núi đại nhân này cố ý.

Nghe những lời này của Thần Núi, Mạc Tử Nghiên nhất thời khóe mắt không tự chủ được giật giật một chút.

Cô bỗng nhiên cảm thấy vị Thần Núi này thật sự rất đáng yêu.

Tính tình nhỏ nhen thích đùa bỡn người khác.

Đáng yêu làm người ta muốn phạm tội.

Chẳng qua ——

Lần này hiển nhiên là Thần Núi nghĩ sai rồi.

Diệp Sơ Dương lúc này xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải vì công đạo cho Lý Thiến Thiến

Đừng nói Diệp Sơ Dương cùng Lý Thiến Thiến không có quan hệ gì, coi như là có quan hệ, Lý Thiến Thiến lại không xảy ra vấn đề gì, tìm công đạo cũng không có đạo lý.

Quả nhiên, Mạc Tử Nghiên mới vừa phỉ nhổ nước bọt trong lòng như thế, thì Diệp Sơ Dương đã mở miệng.

Thiếu niên tiếng nói khàn khàn mang theo ý cười, “Thần Núi đại nhân có phải có hiểu lầm gì không? Tôi tới đây tìm ngài không phải vì chuyện này. Tôi là muốn hỏi ngài, ngài biết này hồ nước ở gần đây không?”

Hồ nước?

Nghe thấy hai chữ này Thần Núi đầu tiên là sửng sốt một chút.

Ngay sau đó có chút không xác định hỏi ngược lại, “Hồ nước? Là hồ nước kia cách nơi này đại khái khoảng một km?”

“Đúng vậy.”

Nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Thần Núi bỗng nhiên liền trầm mặc không mở miệng.

Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên đợi nửa ngày cũng không có một câu nói, hai người tựa hồ cũng ý thức được không đúng chỗ nào. Nhưng mà hai người cũng không có thúc giục đối phương, chỉ là liếc nhau, tìm vị trí ngồi xuống, an tĩnh chờ đợi.

Thần Núi vừa thấy động tác này của hai người, liền biết hai tên tiểu tử này sợ là không đợi được một câu trả lời thì sẽ không chịu đi.

Sau một hồi im lặng, ông rốt cuộc vẫn mở miệng, “Có thể nói cho tôi biết các ngươi vì cái gì bỗng nhiên đối với hồ nước kia cảm thấy có hứng thú như vậy?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương tựa hồ cảm giác được Thần Núi đã thỏa hiệp, liền mở miệng đem những chuyện trước kia nói qua một lần.

Sau khi nghe xong, Thần Núi thở dài một hơi, tiếng nói yếu ớt vang lên trong một không gian yên tĩnh.

“Mấy trăm năm trước, ở bên trái dãy núi này có một thôn xóm. Người trong thôn xóm người sống một mình một phương, yên ổn sinh sống, bọn họ cũng không đi ra ngoài, cũng sẽ không có người ngoài tiến vào. Sau đó, từng có người đi du lịch không cẩn thận đi bộ nhầm vào nơi đó.”

Tiếng nói của Thần Núi có chút mờ mịt, kể chuyện xưa đặc biệt dễ làm người ta cảm thấy buồn ngủ.

Có điều, hai người Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên vẫn là liều mạng lên tinh thần, cẩn thận nghe.

“Hai vị du khách kia chính là một đôi vợ chồng. Sau khi xông vào trong thôn xóm, được thôn dân trong thôn xóm đó nhiệt tình giúp đỡ. Điều này đã thúc đẩy bọn họ sinh ra một ý tưởng muốn sống ở nơi đây.”

“Hai người đề ra yêu cầu muốn sinh sống ở đây, nhưng thôn dân không đồng ý.” Thần Núi nói, “Nơi này của bọn họ, vẫn luôn là cùng huyết mạch, đó là quy tắc của tổ tiên không thể để cho người khác làm bẩn.”

“Vị du khách nam sau khi biết được liền đi tới chỗ thôn trưởng cầu tình, không nghĩ tới cùng một thời khắc đó vợ anh ta ở nhà bị một người nào đó trong thôn cưỡng hiếp.”

Mạc Tử Nghiên ngơ ngác nghe, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng vậy mà có một kết cục như vậy.