Edit: Cao Hoa
Bọn họ hoài nghi liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó mới bắt đầu mở túi ra, nhìn vào những thứ ở bên trong.
Chử Ngọc Đào chưa chuẩn bị tâm lý, ngay lúc nhìn thấy mấy thứ bên trong, liền không chút do dự “wow”, một câu.
Chử Ngọc Đào thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, mở cái túi này ra, nhìn vậy nhưng lại là một bao tải rắn.
Rắn này hẳn là đã chết, một con rồi lại một con nữa --------------
Nói thật, thật sự là man rợ ghê tởm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mấy thứ trong túi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta không thể nhịn được, liền hỏi, “Các người đây là đi đánh cướp ổ rắn sao?
Nếu không dựa theo thời tiết bây giờ, sao rắn có thể xuất hiện nhiều như vậy?
Lời Chử Ngọc Đào vừa nói, đám người Diệp Sơ Dương còn chưa kịp trả lời, Cũng Vũ Vệ liền nói tiếp, “Nói không chừng, tôi còn cảm thấy bọn họ có khả năng đi đánh cướp cả những nơi khác nữa.”
Nói xong câu này, Cung Vũ Vệ đem cái túi trong tay mình đưa tới trước mặt Chử Ngọc Đào.
Chử Ngọc Đào: “............ Các cậu đúng thật là phúc tinh của chúng tôi trong lần lữ hành này đó.”
Diệp Sơ Dương nghe vậy, tức khắc nghiêm túc lắc đầu, “Không, tôi cảm thấy cái giải thưởng phúc tinh này nên ban tặng cho chị Thiến Thiến thì tốt hơn.”
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền đem hết chuyện đã xảy ra nói một lượt.
Diệp Sơ Dương luôn luôn là người không màng tới danh lợi.
Nào là rắn, nào là ếch xanh, nói như thế nào cũng đều là bởi vì Lý Thiến Thiến mà bắt được, cô tự nhiên sẽ không đi cướp công của người khác.
Sau một lúc nghe Diệp Sơ Dương kể lại sự việc, tâm tư mấy người Chử Ngọc Đào liền chuyển từ cái hồ nước cổ quái đến chuyện khác. Từ phương diện nào đó mà nói, cũng có thể xem như là chuyện tốt.
Thời gian tiếp theo, Chử Ngọc Đào đưa ra ý kiến là quay trở lại chỗ cắm trại.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ vẫn là nói, “Đào ca, các anh về trước đi. Mang theo anh Tinh và chị Thiến về nghỉ ngơi. Tôi cùng Tử Nghiên đi dạo một chút, xem qua mấy chỗ lân cận xem có rau rừng gì đó có thể ăn không.”
“Hai người ư?” Cung Vũ Vệ nhíu mày hỏi.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết Cung Vũ Vệ lo lắng cho bọn họ. Cô tức khắc cười chỉ chỉ cái bị mà hai người xách theo hai túi món ăn thôn quê, nói, “Anh xem những cái đó đều là rắn và ếch xanh, liền biết tôi thực sự không yếu như vậy đâu.”
Nghe vậy, một nhân viên tổ công tác bên cạnh tức khắc chửi thầm một tiếng: “Vừa rồi cũng không biết ai đã nói chính mình bị thận hư à.”
Đương nhiên, lời này chỉ là chửi thầm mà thôi, Cung Vũ Vệ khẳng định là không biết.
Cảm thấy những lời này Diệp Sơ Dương nói có lý, anh gật đầu với hai người, “Đi đi, nhưng đừng đi xa quá nhé, nơi này không đơn giản như vậy đâu.”
Câu cuối cùng của Cung Vũ Vệ có vẻ có chút ý vị thâm trường.
Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hiển nhiên đều nghe ra.
Hai người liếc nhau một cái, liền lập tức gật gật đầu.
Thấy Chử Ngọc Đào cùng mấy người rời đi, Diệp Sơ Dương lại kêu mấy nhân viên tổ công tác đi nghỉ ngơi.
Vốn dĩ đạo diễn khẳng định là muốn đi theo. Nhưng là bị chỉ thị của Diệp Sơ Dương như vậy, bọn họ cũng không dám không nghe lời cô. Nói thế nào đi nữa đều là người của Diệp gia, trêu chọc không được.
Sau khi tạm biệt mọi người, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người đi tới chỗ sâu bên trong cánh rừng.
Mạc Tử Nghiên biết Diệp Sơ Dương đưa ra ý muốn đi tìm rau dại, liền biết sự tình khả năng không đơn giản như vậy, hiện tại thấy Diệp Sơ Dương mang cô đến nơi này, tức khắc chớp chớp mắt hỏi, “Cậu muốn đi tìm Sơn Thần à?”
“Phản xạ hình cung của chị lúc này thật ra cũng không dài à, miễn cưỡng đi từ ba vòng trái đất biến thành một vòng trái đất rồi.” Diệp Sơ Dương không chút để ý nói.