Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 745




Edit: Cao Hoa

Lý Thiến Thiến: “..............”

Đừng khẩn trương con mẹ nhà ngươi. (chửi thề!)

Có bản lĩnh ngươi thử bị hơn mười con rắn vây quanh mà không khẩn trương đi.

Vì bị mấy con rắn bao quanh nên sắc mặt của Lý Thiến Thiến trắng bệch vô cùng, nếu không phải vì đang có camera quay ở dưới, không chừng lúc này cũng đang khóc bù lu lên rồi.

Nhìn thấy Lý Thiến Thiến giống như mấy con khỉ nhảy loạn xạ tại chỗ, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hai mắt nhìn nhau 1 cái, sau đó nói “Tử Nghiên, chị đi tìm giúp tôi mấy cục đá, càng nhiều càng tốt.”

“Tìm cục đá?” Gần như ngạc nhiên một chút, Mạc Tử Nghiên liền lập tức đáp ứng. Tuy là cô không thích Lý Thiến Thiến, nhưng trong hình huống sống còn này, Mạc Tử Nghiên cũng không có khả năng đem một mạng người mà làm lơ.

Nhanh chóng, Mạc Tử Nghiên liền ôm một đống những hòn đá nhỏ lại đây.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương nhanh chóng cầm lấy cục đá, ném một hòn đá nhỏ, hòn đá liền bay tới chân Lý Thiến Thiến trúng một con rắn khoảng bảy tấc.

Bị Diệp Sơ Dương ném trúng, con rắn kia nháy mắt liền không có tiếng động.

Thấy hành động này, Mạc Tử Nghiên nhịn không được cảm khái ------------

Lợi hại! Thật sự lợi hại!

Quả nhiên, đi theo Diệp Sơ Dương tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Mạc Tử Nghiên liên tục cảm khái, nhưng là tay vẫn đưa cho Diệp Sơ Dương mấy cục đá, không có dừng lại.

Chẳng mấy chốc, bốn phía Lý Thiến Thiến liền đầy xác rắn.

Không biết liệu chúng có hoàn toàn sợ hãi trước hành động của Diệp Sơ Dương hay không. Mà mấy con rắn còn lại không bò xung quanh Lý Thiến Thiến nữa, nhưng chúng cũng không bò đi.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Sơ Dương cũng tự nhiên đoán ra điều gì.

Mấy con rắn này hẳn là hồn ma của một vị Sơn Thần lòng dạ hẹp hòi nào đó.

Cô cạn lời hướng tới phương hướng nào đó nhìn thóng qua, loáng thoáng dường như lại nghe thấy được tiếng cười hừ một cái của Sơn Thần nào đó. Khóe môi Diệp Sơ Dương lần thứ hai nhếch lên một chút, cuối cùng đối với Lý Thiến thiến nói, “Chị lại đây. Chắc chắn mấy con rắn đó không cắn chị.”

Sắc mặt Lý Thiến Thiến giờ phút này đã tốt lên nhiều, nhưng một lúc sau khi nghe được câu này của Diệp Sơ Dương, cô tức khắc lại một mặt khóc mếu, xụt xịt nói, “Tôi đi không được. Chân tôi mềm nhũn ra rồi.”

Diệp Sơ Dương: “................” Chị không đi được sao ư?

Diệp Sơ Dương trầm mặt cùng Mạc Tử Nghiên liếc mắt nhìn nhau một cái, Diệp Sơ Dương bỗng quay sang một nhân viên tổ công tác nói, “Anh, có thể phiền anh tới cõng cô ấy qua đây không? Tôi bị hư thận, không cõng đi được.”

Nhân viên công tác: “.............”

Mạc Tử Nghiên: “..............”

Lý Thiến Thiến: “.................”

Tuy rằng có thể thấy Diệp Sơ Dương không thân thiết gì với Lý Thiến Thiến, nhưng mà mọi người cũng không nghĩ tới Diệp Sơ Dương vì muốn né tránh Lý Thiến Thiến đã nói rằng mình bị hư thận.

Lời nói bá đạo này cũng thật là lợi hại.

Cuối cùng, Mạc Tử Nghiên âm thầm đưa ngón tay cái lên cho Diệp Sơ Dương, anh nhân viên tổ công tác vô tội kia đã đem Lý Thiến Thiến ra ngoài.

Lý Thiến Thiến đúng là đã run hết chân.

Ai ở vào vị trí lúc đó, cả người cũng sẽ nằm liệt trên mặt đất mà thôi.

Cô hít thở thật sâu mấy hơi, đang muốn nói tiếng cám ơn với nhân viên tổ công tác kia. Cô lại đột nhiên cảm giá được thứ gì đang chống tay trên mặt đất nhảy lên một cái.

Cô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là một tiếng thét chói tai.

Cùng với tiếng thét chói tai này, là vô số ếch xanh kêu ộp ộp nhảy lên mặt Lý Thiến Thiến.

Diệp Sơ Dương: “.................”

Mạc Tử Nghiên: “...............”

Nhân viên công tác đi theo: “...............” (mỗi một người chơi đều phải có ít nhất một anh quay phim đi theo. Thì là anh này.)

Tấc cả mọi người đều cảnh trước mắt này làm cho ngây người.