*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Đừng nói cái kia địa phương quỷ quái rốt cuộc là bộ dáng gì, có thích hợp với bộ dạng tiểu bạch của Mạc Tử Nghiên không. Chính là đoàn phim《 hoang dã cầu sinh》cũng có vấn đề.
Đoàn phim ở buổi tối là có nhân viên trực ban, nếu như biết hai người cả đêm không quay về, trong lòng nhất định sẽ sốt ruột. Vậy nên, cũng chỉ có thể để gia hỏa Mạc Tử Nghiên này về để kéo dài thôi.
Trong lòng biết Diệp Sơ Dương nói rất có đạo lý, thế nhưng trong lòng Mạc Tử Nghiên suy cho cùng hết sức lo lắng.
“Vậy điện thoại của cậu nhớ rõ phải luôn mở máy. Nếu là có vấn đề gì lập tức gọi điện thoại cho chúng tôi.” Mạc Tử Nghiên tiếp tục nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức liền mỉm cười gật đầu.
Chờ đến đi hết một đoạn đường, Diệp Sơ Dương mới buồn cười nhéo nhéo mi tâm ——
Mạc Tử Nghiên này đúng là một cô nàng ngốc nghếch.
Ở nơi hoang vu này lấy đâu ra tín hiệu, điện thoại có mở máy cũng vô dụng.
Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, sau khi nhìn thấy Mạc Tử Nghiên đã rời khỏi, cô cũng nhấc chân đi về đỉnh núi ở phía đối diện.
Bên tai vang vọng chính là âm thanh khàn khàn lại hư vô của Thần Núi, “Ở cái ngôi miếu kia ta tuy rằng không thể giúp ngươi được cái gì. Nhưng mà chỉ cần ngươi sau khi xảy ra chuyện ở ngoài ý muốn lập tức đến đỉnh núi tìm ta, ta liền có cơ hội trợ giúp ngươi một tay.”
Thần Núi cũng coi như là có tâm của Thần Núi.
Biết chính mình cứ như vậy đem chuyện này giao cho Diệp Sơ Dương thật sự là không thể nào nói nổi, lúc này vẫn là cung cấp con đường thuận tiện cho Diệp Sơ Dương.
Sau khi nghe xong, khóe miệng thiếu niên khóe miệng hơi hơi cong lên, cô cười nói, “Tôi biết rồi.”
Kỳ thực hoàn toàn không cần lo lắng quá mức.
Trên người cô pháp bảo cứu mạng vẫn còn rất nhiều.
Cùng với Thần Núi một đường trêu chọc lẫn nhau, cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng đi tới ngọn núi bên kia.
Đứng ở dưới chân núi, cô dựa theo ánh trăng trong sáng nhìn lên trên ——
Dưới ánh trăng trắng xám, bên dưới những bóng lá cây loang lổ xen lẫn nhau, hình dáng một ngôi miếu xuất hiện mờ mờ ảo ảo.
Đây chính là ngôi miếu mà trước kia Thần Núi đã nói.
Hơn nữa nếu như Diệp Sơ Dương không đoán sai, ngôi miếu thờ này có lẽ cũng sẽ cùng với ngôi miếu của tình nhân Thái Khang Thái có quan hệ với nhau.
Diệp Sơ Dương im lặng đứng tại chỗ, vừa nhấc chân định đi về phía trước. Ngay sau đó cô cười nhẹ một tiếng, “Đi ra đi.”
Ba chữ rơi xuống, vốn dĩ bầu không khí đã vô cùng yên lặng lại càng yên lặng thêm.
Trong yên tĩnh, một bóng người chậm rãi từ phía sau Diệp Sơ Dương đi ra.
Dựa vào ánh trăng nhìn lại, người đàn ông thân hình cao lớn, mặc trang phục màu đen. Khuôn mặt phổ thông nhưng lại đặc biệt lạnh lùng, không phải Túc Ngũ thì là ai?
Khi Diệp Sơ Dương nhìn thấy anh ta, có chút bất ngờ.
“Tốc độ điều tra này của anh vẫn rất nhanh.”
Lúc ấy Diệp Sơ Dương cùng Túc Ngũ ước định chính là, Túc Ngũ trước tiên đi điều tra ngôi miếu này là ở đâu, sau đó đi thông báo cho Diệp Sơ Dương. Kết quả ngược lại tốt rồi, buổi tối đầu tiên khi đến đây liền biết rồi.
Trong lòng Diệp Sơ Dương không khỏi cảm khái lại lần nữa người bên cạnh của Diệp Tu Bạch thật sự đều không phải là long phượng trong ao.
Túc Ngũ sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói, hơi hơi cúi đầu, tiếng nói phập phồng không thay đổi quá lớn, anh nói, “Là vận khí của tôi tốt thôi.” Dừng một chút, Túc Ngũ lại nói, “Thuộc hạ cho rằng chính mình ẩn nấp cũng đủ tốt, không nghĩ tới vẫn là bị Cửu Thiếu phát hiện ra.”
Nói tới cái này, Túc Ngũ liền không khỏi cảm thấy có chút thất bại.