Edit: T.Hường
Beta: Snow
Chẳng qua ——
Nếu đồng ý chuyện này, như vậy cô nghĩ cho thật kĩ chọn thời gian thích hợp để qua bên kia xem thử.
Ban ngày ghi hình chương trình, khả năng đi đến đó là không lớn. Như vậy, cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian.
Khi Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên nghe được phía sau có một âm thanh vang lên.
Hầu như không chút do dự, cô xoay người nhìn xem.
Sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt mông lung buồn ngủ của Mạc Tử Nghiên đang đi tới.
Diệp Sơ Dương: “…… Chị như thế nào lại tới đây?”
Mạc Tử Nghiên gãi gãi sau gáy mình, sau đó lại một vỗ một cái vào gáy của mình lần này mới thật sự tỉnh táo. Sau khi làm xong này hết thảy, cô mới mở to mắt trả lời vấn đề của Diệp Sơ Dương, “Tôi tỉnh lại phát hiện cậu không ở đó a. Sau đó nhân viên công tác cùng nói với tôi cậu đi WC rồi. Tôi có chút lo lắng, nên giúp đỡ đi tìm cậu.”
Nghe thấy lời nói này, trên mặt Diệp Sơ Dương đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Lá gan của chị cũng thật là lớn.” Cô duỗi tay ôm lấy bả vai của Mạc Tử Nghiên, rất muốn giáo huấn người, “Nơi hoang vu này đừng nói là chị tìm được tôi, nếu đến lúc đó lỡ đi lạc thì làm sao bây giờ?”
Cô vừa nói xong, một trận gió to bất ngờ thổi tới trên người Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên.
Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc đem tóc kì thực là của Mạc Tử Nghiên đang dính trên mặt mình gỡ xuống, sau đó nghiêm túc mở miệng nói, “Xin lỗi, không phải là nơi hoang vu, là một nơi tốt.”
Tuy là nói như vậy, nhưng mà Diệp Sơ Dương vẫn là nhịn không được muốn thốt một câu ——
Tính khí Thần Núi ở đây thật táo bạo.
“Ôi, cậu xin lỗi với ai thế?” Mạc Tử Nghiên vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Sơ Dương nói chuyện.
Diệp Sơ Dương: “Đang nói với một vị Thần Núi hẹp hòi nào đó đi.”
Vừa nói xong, Mạc Tử Nghiên vừa định a một tiếng, thì một trận cuồng phong lại lần nữa thổi quét đến.
Diệp Sơ Dương: “……”
Mạc Tử Nghiên: “……”
Trong im lặng, Diệp Sơ Dương lần thứ hai đem tóc đang dính trên mặt của mình gỡ xuống, mặt không chút biểu cảm nhìn nơi nào đó, dùng đòn sát thủ, “Ngài làm lại một lần nữa, tôi liền không giúp ngài đi xem miếu kia nữa.”
Sơn Thần: “…… Vậy mấy ngày kế tiếp các ngươi không có đồ ăn.”
Diệp Sơ Dương: “…… Được, ngươi thắng.”
Dứt lời, cô dường như không muốn nhìn Thần Núi thêm một lần nữa, liền lôi kéo Mạc Tử Nghiên rời khỏi đó.
Trên đường, thấy ánh mắt tò mò kia của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương cũng không có ý định giấu diếm, đem những việc đã xảy ra lúc trước nói qua một lần.
Sau khi nghe xong, Mạc Tử Nghiên có chút lo lắng hỏi, “Vậy cậu bây giờ còn muốn trèo đèo lội suối đi xem miếu thờ gì đó sao?”
“Ừ.” Sau khi Diệp Sơ Dương lên tiếng, nhìn thoáng qua đồng hồ, “Hiện tại thời gian còn sớm. Cách trời sáng còn có bảy tám tiếng nữa, cũng đủ tôi đi dạo một vòng rồi trở về.”
Mạc Tử Nghiên tuy rằng cảm thấy Diệp Sơ Dương lúc này qua đó hình như có chút nguy hiểm.
Nhưng mà cô cũng hiểu rõ, Diệp Sơ Dương quyết định chuyện gì ai cũng không có cách gì thay đổi được.
Chính là, bây giờ mặc dù cô có khuyên bảo đối phương cái gì, Diệp Sơ Dương cũng sẽ không làm theo.
Nghĩ nghĩ, Mạc Tử Nghiên nói, “Tôi cùng đi với cậu. Tuy rằng tôi biết tôi là vốn dĩ là đồ bỏ đi không sai, nhưng mà tốt xấu gì hai người đi cùng nhau cũng có chút ăn ý với nhau.”