*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Sơ Dương tốt xấu gì cũng là dựa vào livestream ẩm thực mà xuất đạo, màn nấu nướng này mà không giao cho cô ấy, có phải là không có đạo lý, đúng không?
Về vấn đề này, mọi người đều gật đầu và cảm thấy rất hợp lý.
Diệp Sơ Dương tự nhiên cũng là đáp ứng rồi.
Vào ban đêm, khi mọi người đã ăn no liền ngồi phía trên đống tre gỗ để ngủ.
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người cùng dựa vào nhau. Đối với hành vi của hai người, Cung Vũ Vệ và những người khác cảm thấy bình thường.
Mọi người đều biết, mối quan hệ của Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên thực sự tốt. Hai người ở trên mạng đều thân thiết, lúc này ngủ dựa vào nhau cũng không có vấn đề gì.
Nhưng là, chỉ là một vài người nghĩ như vậy mà thôi.
Lý Thiến Thiến từ phía bên kia nhìn lại Diệp Sơ Dương, và dường như có một tia sáng trong mắt cô ta.
Sau đó, cô dường như vô tình đi về phía Diệp Sơ Dương, giả vờ ngồi ở nơi này như không hề biết gì.
Lý Thiến Thiến nghĩ rằng hành động này của cô là rất tự nhiên.
Ngay khi cô bước tới, mọi người đều dán mắt vào cô.
Chử Ngọc Đào và mấy người khác thậm chí còn nhìn Diệp Sơ Dương bằng ánh mắt bỡn cợt.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ có thể nhếch miệng không nói lên lời.
*
Sau khi Lý Thiến Thiến ngồi xuống, trên mặt Mạc Tử Nghiên liền lộ ra vẻ kinh tởm.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Sơ Dương, hoàn toàn không cần nói nhỏ, mở miệng trực tiếp nói, “Diệp Tử, tôi đợi cậu lát nữa qua bên kia ngủ.”
Vừa nói xong, mọi người đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó Cung Vũ Vệ cùng mấy vị quần chúng trên liền có một màn đầy những nụ cười ý vị thâm trường.
Nếu không phải Diệp Sơ Dương thích đàn ông, thì giờ phút này đây bọn họ sẽ cho rằng Diệp Sơ Dương đang dính vào chuyện tình tay ba.
Mọi người buồn cười lắc đầu, sau đó tiếp tục chống quai hàm xem náo nhiệt.
Lúc này, Diệp Sơ Dương, người đang là trung tâm của chủ đề, chớp chớp mắt sau khi nghe những lời của Mạc Tử Nghiên. Cô đứng dậy rất ngoan ngoãn. “Vâng, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của chị.”
Vừa dứt lời, chính Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy rằng câu nói này thực sự dị dị muốn chết. Nhưng Mạc Tử Nghiên lại còn phảng phất dường như cảm thấy thực sự vui vẻ, đối với bạn tốt của mình trao một nụ hôn gió.
Diệp Sơ Dương: “..............”
Thật là có chút hơi xấu hổ.
Cuối cùng, dưới sự quấy rối của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương nằm giữa Mạc Tử Nghiên và Cù Tinh.
Màn đêm buông xuống, mọi người dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cũng đúng ngay lúc này, nằm bên cạnh Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên mở mắt.
Cô tay chân nhẹ nhàng bước lên trên những cây tre, làm cho nhân viên tổ công tác mở mắt, cô mỉm cười thì thầm, “Tôi đi WC.”
Nghe vậy, nhân viên tức khắc hiểu rõ. Lúc sau Diệp Sơ Dương chỉ tay vào một vị trí, liền rời đi.