*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
P/s: Snow mới tạo một Group https://www.facebook.com/groups/476957982845653/ những ai yêu thích cặp đôi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch thì tham gia Gr này nhé, Snow đang tuyển admin cho gr này bạn nào yêu thích thì đăng kí nhé .
Trong bụng khen thầm Cù Tinh một hồi, Mạc Tử Nghiên làm bộ cái gì cũng không biết, xoay người rời khỏi WC.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có một mình Lý Thiến Thiến ở đó, ánh mắt nham hiểm, sắc mặt khó coi.
Sau khi Mạc Tử Nghiên trở lại phòng cho khách quý, Diệp Sơ Dương nhìn qua một chút, thấy đối phương bộ dáng bình yên vô sự, nhịn không được khóe miệng giật giật một chút nói, “Đi WC đến bây giờ mới trở về, tôi còn tưởng rằng chị bị rớt xuống hố rồi.”
Mạc Tử Nghiên: “…… Cái hố WC kia chứa được hoàng hoa đại khuê nữ* tớ đây sao?” *để ví thiếu nữ còn trong trắng.
Hoàng hoa đại khuê nữ?
Đột nhiên nghe năm chữ như vậy, khóe miệng Diệp Sơ Dương giật giật càng thêm lợi hại.
Nói thật ra, cái này từ khả năng không quá thích hợp dùng ở trên người con gái Mạc Tử Nghiên này.
Chẳng qua thấy bộ dạng đúng lý hợp tình kia của đối phương, Diệp Sơ Dương cũng không nói gì nữa là được rồi.
Sau vài phút, mấy người thuận lợi đăng ký.
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên ngồi cùng một chỗ, Cù Tinh đặc biệt thay đổi vị trí ngồi ở bên cạnh Cung Vũ Vệ. Vì thế Lý Thiến Thiến liền thành một người đơn độc.
Cũng may là những hình ảnh này không bị ghi lại. Nếu không thì bộ dạng này của Cù Tinh cùng Lý Thiến Thiến, còn là CP? Hoàn toàn không tồn tại.
Trên máy bay tuy rằng không có internet, nhưng là Mạc Tử Nghiên vẫn không chịu ngồi yên đem những thứ mình biết đánh vào ghi chú trên điện thoại. Đưa cho Diệp Sơ Dương xem. May mà có thao tác này của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương thành công tìm hiểu được một ít tình huống.
“Chị đây quyết định thời gian sau này, bảo hộ cậu cho thật tốt, để tránh cậu trong lúc lơ đãng đã bị Lý Thiến Thiến dụ dỗ.” Sau khi đem một câu cuối cùng này gửi Diệp Sơ Dương xem qua, Mạc Tử Nghiên còn đối với thiếu niên làm một động tác cố lên, vẻ mặt thoạt nhìn là cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn động tác này, khóe miệng Diệp Sơ Dương giật giật một chút, lại cũng không có ngăn cản ý tốt của Mạc Tử Nghiên.
Thậm chí nghĩ rằng về sau có phải hay không đem chuyện này nói cho Diệp Tu Bạch để Diệp Tu Bạch gửi cho Mạc Tử Nghiên một cái khen thưởng.
Máy bay bay thẳng một đường đến sân bay thành phố S thì dừng lại.
Mấy người vừa ra sân bay, liền thấy được ekip chương trình《hoang dã cầu sinh》và một số boss của《hoang dã cầu sinh》trong đó có đại BOSS, Chử Ngọc Đào.
Chử Ngọc Đào vẫn luôn là khách quý ở trong《hoang dã cầu sinh》. Nhưng mà nói khách quý trong chương trình hình như cũng không thích hợp lắm, dù sao nếu không có Chử Ngọc Đào, phỏng chừng cái chương trình này cũng làm không nổi nữa.
Đoàn người chưa quen thuộc với cuộc sống dã ngoại lần này muốn sống sót được chính là phải dựa vào Chử Ngọc Đào này.
Tất cả mọi người đều biết địa vị quan trọng của Chử Ngọc Đào ở 《 hoang dã cầu sinh》.
Chính là, khi Chử Ngọc Đào hướng tới mọi người đi tới, mấy người mỉm cười nhộn nhịp vươn tay đối với Chử Ngọc Đào, vô cùng cung kính hô một tiếng “Đào ca”.
Đối với lần này, Chử Ngọc Đào cũng đáp lại mọi người một cái mỉm cười.
“Lần du lịch này là ở khu rừng thành phố S.” Sau khi Chử Ngọc Đào lên xe liền giới thiệu những cái khác, “Chẳng qua khu rừng này không có ai, đến kiểm lâm cũng không có.”
Chử Ngọc Đào nói xong, liền đem tư liệu có liên quan đến khu rừng ở trong tay đưa qua.
Sau khi xem xong tư liệu, sắc mặt một số người ở đây đều trở nên hết sức kỳ quái.
Mạc Tử Nghiên duỗi tay chọc chọc bả vai Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng dò hỏi, “Cái này thật sự chỉ là chương trình hoang dã cầu sinh? Tôi lại cảm thấy đây là một nơi quỷ quái kỳ quái?”