*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Diệp Sơ Dương nói một phen, lúc sau Mạc Tử Nghiên trầm tư một chút, cuối cùng cũng nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy khả năng sau này chúng ta phải chú ý một chút. Người đại diện của mình muốn mình giữ hình tượng một chút, nhưng đại khái cũng không hy vọng chúng ta dùng phương pháp tử tế quá để chơi.”
Diệp Sơ Dương: “...........”
*
Vào ngày 19, Diệp Sơ Dương cùng những người khác lên đường đến sân bay.
Những ngày này Diệp Tu Bạch rất bận rộn, nhưng khi Diệp Sơ Dương phải đi ghi hình thì anh vẫn trực tiếp đưa người ra sân bay.
Khi tạm biệt, thiếu niên mỉm cười hôn lên má anh một cái, đôi mắt mang ý cười, “Được rồi, cháu đi đây. Một tuần sau gặp lại.”
“Được.” Diệp Tu Bạch nhìn cô sâu sắc. Sau khi suy nghĩ một lúc vẫn quyết định là nhắc nhở cô một câu, “Túc Ngũ đã ở thành phố S chờ cậu. Có chuyện gì kêu cậu ta làm thì cứ việc.”
Diệp Tu Bạch rốt cuộc là vẫn hiểu tính tình Diệp Sơ Dương.
Sau lần điều tra tung tích miếng Phật bài nước T, Túc Ngũ cũng đã báo cáo việc này cho Diệp Tu Bạch. Lúc này tiết mục ghi hình được quay ở thành phố S, Diệp Sơ Dương thế nào cũng phải đi xem tình hình.
Đột nhiên nghe Diệp Tu Bạch nói một câu như vậy, Diệp Sơ Dương tươi cười nháy mắt nịnh nọt.
Sau đó liền làm một cái hôn gió hướng về phía anh, rồi liền quay về hướng đại sảnh của sân bay mà đi.
Thấy thế, Diệp Tu Bạch khóe miệng hơi hơi cười nhếch lên.
Diệp Tu Bạch vẫn luôn chờ đến khi thân ảnh của Diệp Sơ Dương xa khuất khỏi tầm mắt, mới kêu Túc Thất lái xe đi.
Túc Nhất ngồi ở ghế phụ trên đầu, có vài phần lo lắng hỏi, “Không biết bên kia Cửu Thiếu có xảy ra vấn đề gì không.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch vẻ mặt chỉ nhàn nhạt nói, “Sẽ không đâu.”
Anh vẫn biết bản lĩnh của thằng nhóc nhà mình, Diệp Tu Bạch rất tự tin về cô.
Sau khi Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch tách ra, liền một đường đi tới phòng chờ.
Đám người Mạc Tử Nghiên cũng đã ở phòng chờ, lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương đẩy cửa bước vào, cô lập tức vẫy vẫy tay.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tất nhiên là không chút do dự mà tiến về phía trước, đi tới ngồi xuống chỗ bên cạnh Mạc Tử Nghiên.
Nhưng cũng đúng lúc này, Diệp Sơ Dương nghe thấy âm thanh từ phía đối diện.
“Diệp Sơ Dương, xin chào. Tôi là Lý Thiến Thiến.”
Theo âm thanh này vang lên, Diệp Sơ Dương ngẩng đầu nhìn lại, nhìn đến chỗ ngồi của mình là trước mặt một cô gái. Cô gái này mặc một cái váy màu đỏ, bên ngoài có khoác một chiếc áo khoác, tóc dài buông xõa về phía sau, nhìn qua cảm thấy cô ấy là một người dịu dàng.
Chỉ là --------
Bọn họ không giống như nghỉ phép đi chơi, mặc váy ngắn như vậy không có vấn đề gì sao?
Đáy lòng Diệp Sơ Dương trào phúng một tiếng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, “Xin chào. Tôi là Diệp Sơ Dương.”
“Diệp công tử, tất cả mọi người ở đây đều biết cậu đó.” Lý Thiến Thiến cười cười, “Không nghĩ là cậu và Nancy lại có quan hệ tốt như vậy.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương theo bản năng nhìn thoáng qua Mạc Tử Nghiên, chỉ thấy trên ánh mắt của đối phương, trong ánh mắt hiện lên phần khô héo lời.( không thể giải thích được.)
Thấy thế, thiếu niên nhìn xuống, khóe miệng cười nhếch mép, “Cũng tốt. Chúng tôi là bạn bè thân, quan hệ đương nhiên là tốt rồi.”
“Tốt quá. Tôi cũng đã nghĩ hai người là bạn thân.” Lý Thiến Thiến cảm khái một tiếng